Dọc đường đi, hắn phát hiện, có bia mộ có tên, nhưng càng nhiều hơn chính là những bia mộ không tên!
Diệp Huyên hơi cau mày, đường Hư Chân này năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, một bên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân!
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một ông lão đi ra từ phía đó, ông lão mặc một chiếc trường bào màu xám, cầm trong tay một cây gậy, trên đầu tóc rất ít, chỉ có vài sợi tóc.
Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên, có chút u ám nói: “Từ hạ giới tới?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.
Diệp Huyên nhíu mày, mẹ nó, loại người này đáng đánh nhất!
Ông lão nhìn đánh giá Diệp Huyên và An Lan Tú một lượt, cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng trên người An Lan Tú, ông ta nhìn An Lan Tú, nhếch miệng cười: “Trông thật xinh đẹp!”
An Lan Tú cau mày, trường thương đột nhiên rời tay mà đi.
Nhưng mà, kiếm của Diệp Huyên nhanh hơn so với nàng ta!
Xuy!
Một sợi kiếm quang đột nhiên giết tới trước mặt ông lão!
Ông lão nheo mắt, tay cầm cây gậy chỉ về phía trước một cái.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang bùng nổ, ông lão liên tục lùi mạnh về sau, mà trong quá trình lùi lại, một thanh trường thương đột nhiên phá không mà tới.
Đồng tử của ông lão chợt co rụt lại, gầm lên giận dữ, cây gậy trong tay nện mạnh xuống trước mặt.
Ầm vang!
Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ông lão trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, mà trong lúc bị đánh bay, lại là một luồng kiếm quang đột nhiên chém tới!
Ầm vang!
Trong thời gian ngắn, ông lão trực tiếp bị bay ngược ra ngoài!
Mà lúc này, vô số kiếm Nhân Gian đột nhiên giết tới, cùng lúc đó, một thanh trường thương lại phá không mà tới.
Ầm vang!
Thời không đột nhiên nứt ra, ông lão bay ra xa mấy vạn trượng, mà ông ta vừa mới dừng lại, một thanh kiếm đột nhiên xuyên thủng giữa trán ông ta, cùng lúc đó, một thanh trường thương cũng đâm thẳng vào bụng ông ta.
Ông lão trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được!
Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện ở trước mặt ông ta, ông lão vừa muốn nói chuyện, Diệp Huyên bỗng nhiên chém một kiếm!