*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nàng ấy mở bàn tay ra, trường thương lập tức xuất hiện trong tay, nàng ấy chậm rãi nhắm hai mắt lại, trường thương trong tay run rẩy kịch liệt, ngay sau đó, nàng ấy bỗng mở mắt ra, tiếp theo, cả người lao thẳng ra ngoài!
Nhưng mà, rất kỳ lạ!
Bởi vì trong khoảnh khắc lao ra, vậy mà thể xác và linh hồn của nàng ấy lại tách rời!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên nhíu mày, đây là chiêu gì vậy?
Nơi xa, người đàn ông áo bào đỏ nhìn thấy cảnh này, lông mày chợt nhíu lại, ngay sau đó, gã ta đột nhiên mở mắt ra, trong hai mắt, ánh sáng trắng giống như thủy triều tràn ra ngoài!
Rầm rầm!
Trong ánh mắt của mọi người, ánh sáng trắng kia vỡ vụn, một thanh trường thương đâm trúng giữa trán người đàn ông áo bào đỏ, nhưng đúng lúc này, một cánh tay quỷ dị từ trong cơ thể người đàn ông áo bào đỏ thò ra, ngay sau đó, cánh tay này chạm một cái lên trên trường thương của An Lan Tịnh!
Uỳnh!
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa bộc phát ra ngoài, An Lan Tịnh chợt lùi về chỗ cũ, nhưng người đàn ông áo bào đỏ cũng lùi xa gần mười vạn trượng, sóng xung kích mang sức mạnh to lớn do hai người phóng thích ra trực tiếp lan xa mấy ngàn vạn dặm, cực kỳ đáng sợ.
Sau khi An Lan Tịnh dừng lại, nàng ấy nhìn về phía người đàn ông áo bào đỏ kia, lông mày khẽ nhíu lại!
Sức mạnh của cánh tay vừa rồi vô cùng quỷ dị!
Nơi xa, người đàn ông áo bào đỏ đã mở mắt ra, gã ta là đồng tử trắng, một màu trắng tinh!
Mà giờ phút này, sắc mặt gã ta cũng rất nghiêm túc!
Thực lực của người phụ nữ này đã vượt xa dự liệu của gã ta!
Mà lúc này ở nơi xa, linh hồn của người đàn ông song đồng kia đã hoàn toàn bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông áo bào đỏ trở nên u ám!
Mà một bên khác, Diệp Thanh Thanh cũng đang chiến đấu với cô gái áo trắng kia, Kiếm đạo của hai người đều cực kì kinh khủng, nhưng giờ phút này, Diệp Thanh Thanh đã bắt đầu áp chế cô gái áo trắng kia!
Người đàn ông áo bào đỏ im lặng một lúc lâu, gã ta bỗng nhìn xuống Diệp Huyên bên dưới: “Nếu các ngươi bằng lòng giao người này ra, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra!”
Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày lại!
Lúc này, Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nếu không thì sao?”
Người đàn ông áo bào đỏ thoáng nhìn Mộ Niệm Niệm: “Vậy hôm nay các ngươi đều phải chết ở chỗ này!”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Tới đây!”
Nói xong, nàng hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên tận trời!