Tội Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, một khắc sâu gã hoá thành vô số tàn ảnh.
Đùng đoàng!
Một luồng khí thế mạnh mẽ đáng sợ quét qua, sau đó vô số tàn ảnh lao về phía Diệp Huyên.
Tung chiêu lớn rồi!
Xa xa, Diệp Huyên híp mắt: “Giết!”
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang lên, nghìn vạn thanh kiếm Nhân Gian phóng ra từ cơ thể Diệp Huyên.
Phập phập phập…
Trong nháy mắt, tất cả tàn ảnh đều bị đâm xuyên.
Ầm!
Dưới ánh mắt của mọi người, Tội Vương bị đẩy lùi cả mấy vạn trượng, khi gã dừng lại, cơ thể đã nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.
Mọi người đang có mặt đều hoá đá.
Tội Vương hơi ngơ ngác, gã đang định lên tiếng thì một thanh kiếm đã phóng tới trước mặt.
Tội Vương kinh hãi: “Ra tay”.
Ầm!
Dứt lời, thời không trước mặt gã tách ra, một tàn ảnh xuất hiện.
Vèo!
Kiếm của Diệp Huyên bị một bàn tay màu đen chặn lại.
Trước mặt Tội Vương là một người đàn ông mặc áo choàng đen, hai tay lộ ra ngoài của y đen kịt, hơn nữa còn khô khốc như xác chết, y dùng tay không chặn lại kiếm Nhân Gian của Diệp Huyên.
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Nhân Gian về lại tay hắn, hắn nhìn Tội Vương, bình tĩnh nói: “Đánh không lại thì gọi người đấy à?”