Tiếng kiếm minh lảnh lót vang lên, hàng loạt kiếm quang hình bùa chú bí ẩn phóng ra từ thân kiếm.
Ầm!
Mấy chục nghìn Thần Linh đi đầu bị chúng đập cho nát người, số còn lại bị chém văng đi cả trăm nghìn trượng.
Diệp Huyên nhìn mà trố mắt.
Mạnh dữ vậy?
Vô Biên Chủ cũng hốt hoảng: “Cha mẹ ơi! Trận pháp này mạnh dữ vậy sao?"
Diệp Huyên gật đầu như giã tỏi. Ai mà ngờ Thần Trận Hư Chân lại mạnh tới thế đâu!
Không hổ là hàng của chủ nhân bút Đại đạo!
Y cũng có chút bản lĩnh đó chứ!
Mục Thần Vương đứng ở chân trời, lạnh lùng nhìn Diệp Huyên và Vô Biên Chủ phía dưới. Tội Vương vừa sống lại xuất hiện bên người gã ta, thấp giọng nói: “Không thấy các cường giả khác của thế giới Hư Chân”.
Mục Thần Vương nhíu mày.
Tình hình không đúng!
Mãi cho đến nay mà chỉ mới thấy Diệp Huyên và Vô Biên Chủ, không thấy cường giả nào khác.
Sắc mặt Tội Vương đen sì đi: “Quá bất thường! Có thể chúng đang câu giờ!"
Câu giờ?
Mục Thần Vương nheo mắt lại: “Vì sao?"
Tội Vương: “Sức mạnh của tên Kháo Sơn Vương này tăng lên nhanh chóng như vậy, chắc chắn là có một nơi tu luyện bí mật nào đó, lũ cường giả thế giới Hư Chân khác tuyệt đối cũng đang ở đó. Chúng ta không thể để chúng trì hoãn nữa, bằng không sẽ vô cùng bất lợi!"
Mục Thần Vương liếc nhìn Diệp Huyên, trầm giọng hỏi: “Thanh kiếm của hắn kỳ lạ vô cùng, có tra ra lai lịch không?"
Tội Vương: “Chỉ biết do muội muội hắn làm ra”.
Mục Thần Vương liếc sang: “Muội muội?"
Tội Vương gật đầu: “Là một nữ kiếm tu áo trắng, thực lực... có hơi mạnh một chút”.
Có hơi mạnh một chút?
Lời này khiến chân mày Mục Thần Vương cau lại: “Có điều tra rõ ràng chưa?"
Tội Vương gật đầu: “Căn bản đều đã biết được. Nàng này là người chống lưng cho Diệp Huyên, tuy số lần ra tay không nhiều nhưng đã ra thì chỉ cần dùng một kiếm. Nhưng thế cũng thường thôi, thế giới bên dưới yếu như sên vậy, đổi lại là ta cũng thế”.
Mục Thần Vương vẫn tỏ ra cẩn trọng: “Nàng ấy có thể tạo ra người phá quy tắc tức không hề đơn giản, tuyệt đối đừng xem thường”.
Tội Vương cười: “Đừng nghĩ nhiều vậy Mục huynh. Nếu kiếm tu váy trắng đó mạnh đến vậy thì sao còn chưa xuất hiện? Không phải sợ thì là gì?"
Mục Thần Vương nói sau một thoáng im lặng: “Bảo Nguyên Vương tạm thời đừng ra tay mà hãy âm thầm đề phòng cô gái kia, còn chúng ta...”