Mà vào lúc này, một hư ảnh bỗng xuất hiện trên đoá đạo liên ấy.
Nhìn thấy hư ảnh này, những cường giả Đạo Môn đang có mặt lập tức quỳ xuống.
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Thật sự xuất hiện rồi!
Bút lông ngu ngốc!
Hư ảnh ấy nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào Diệp Huyên, cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Lâu rồi không gặp”.
Hư ảnh cười hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Huyên nhún vai, rồi nói: “Hình như người của ông không thừa nhận đạo ấn ông đưa ta”.
Hư ảnh nhíu mày, quay lại nhìn các cường giả Đạo Môn xung quanh: “Vì sao lại không thừa nhận?”
Nghe vậy, sắc mặt của các cường giả Đạo Môn thoáng chốc trắng bệch.
Hư ảnh lắc đầu: “Thấy đạo ấn như thấy ta, vì sao các ngươi lại không thừa nhận?”
Người đàn ông trung niên đi đầu run rẩy nói: “Sư tổ, hắn quá bá đạo”.
Hư ảnh nhìn ông ta: “Năm xưa khi thu nhận ngươi, ngươi chỉ là một tiểu đạo đồng, thấy tâm tính của ngươi cũng được nên mới nhận ngươi nhập môn. Năm xưa ngươi khiêm tốn hiếu học, không ngờ mấy năm gần đây ngươi lại trở nên quá quắt thế này”.
Nghe vậy, mặt người đàn ông trung niên lập tức xám xịt.
Hư ảnh nhìn chung quanh, lắc đầu: “Tuy không muốn thừa nhận nhưng phải nói là trật tự của Đạo Môn thực sự rất tệ”.
Diệp Huyên bỗng thêm vào: “Vừa nãy bọn họ còn mắng ông”.
Nghe vậy, đám người đàn ông trung niên bỗng trợn tròn mắt nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin.
Mẹ kiếp?
Sao hắn có thể như vậy?
Hư ảnh đột nhiên vung tay: “Chẳng phải bây giờ cậu đang chiến đấu với Thần Linh sao? Để bọn họ chiến đấu cho cậu đi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không cần!”
Hư ảnh im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Tuy bọn họ có sai nhưng cũng không đến nỗi thích. Để bọn họ góp sức cho cậu có gì không ổn?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta không thích!”
Hư ảnh lắc đầu: “Cái nết này của cậu mãi chẳng chịu thay đổi gì cả! Thôi vậy!”
Nói xong y vung tay, tất cả cường giả của Đạo Môn đều biến mất.
Diệp Huyên cau mày.
Hư ảnh giải thích: “Ta đưa họ tới nơi khác sửa sai”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Ta muốn ông chỉ dạy cho vài điều”.