Trong thức hải Diệp Huyên, linh hồn người đàn ông nhanh chóng mờ đi.
“A!”
Lúc này, người đàn ông mới hét thảm: “Ngươi điên rồi sao? Dựa vào chính mình? Đại đạo có muôn vàn khó khăn, dựa vào chính ngươi thì ngươi có thể đi tới đích không? Có thể thành công không?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta cứ không cần chống lưng đó!”
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông mắng: “Thằng nhãi ngông nghênh! Đầu óc có vấn đề à!”
Diệp Huyên không trả lời.
Kiếm Thanh Huyên tăng tốc, rất nhanh, giọng của người đàn ông ngày càng suy yếu.
Người đàn ông vẫn tức giận mắng chửi.
Hiển nhiên là ông ta không cam tâm!
Cũng đúng!
Đợi cả chục tỷ năm lại gặp phải một tên bi3n thái, quan trọng là còn ngông nghênh như thế nữa.
Hắn thế mà lại không cần chỗ dựa?
Người này nghĩ gì vậy?
Rất nhanh, âm thanh người đàn ông hoàn toàn tắt ngúm.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.
Ầm!
Lúc này, một luồng khí tức linh hồn đáng sợ tuôn ra từ trong kiếm Thanh Huyên, cùng lúc đó, một tiếng kiếm minh vang tận trời cao, vọt thẳng hư không.
Thấy cảnh này, Tiểu tinh linh sợ hãi than: “Kiếm này lợi hại thật!”
Tần Quan nhìn kiếm, cũng có chút kinh ngạc: “Nó lại thăng cấp sao?”
Ầm!
Lúc này, một tiếng kiếm minh lại vang.
Từng tia khí tức mạnh mẽ không ngừng trào ra từ trong kiếm.
Diệp Huyên có chút bất ngờ, Tiểu Hồn lại sắp thăng cấp à!
Tiểu Hồn bây giờ có chút mạnh quá mức rồi!
Từ khi đánh nhau tới giờ, gần như không có vũ khí nào chống lại được Tiểu Hồn.
Nếu lại thăng cấp, vậy là cực kỳ kh ủng bố!
Tiểu Hồn hưng phấn nói: “Tiểu chủ, ta cảm thấy mình sắp đột phá rồi!”
Diệp Huyên trừng mắt: “Cảm thấy?”
Tiểu Hồn nói: “Phải, chỉ còn thiếu chút nữa! Nếu hấp thu thêm một linh hồn, ta nhất định sẽ đột phá ngay, chỉ còn thiếu một chút xíu thôi. Hầy, bực thật!”