*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy thế, Diệp Huyên híp mắt, kiếm Thanh Huyên thăng cấp rất nhiều.
So với trước, uy lực của nó đã gấp mấy lần.
Hiện tại, nếu hắn ra ngoài chiến đấu, chắc chắn có thể dễ dàng giế t chết người khổng lồ, chém nát bươm!
Nghĩ thế, Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười, mình không tăng thực lực, kiếm lại thăng cấp, mình cần nỗ lực hơn rồi.
Sau đó hắn nhìn Tiểu tinh linh nói: “Chúng ta tới Đạo Môn đi!”
Tiểu tinh linh gật đầu.
Nàng ta bay về phía xa.
Diệp Huyên và Tần Quan đi theo, không quá lâu sau, Tiểu tinh linh dẫn hai người tới một đạo quán, đạo quán không quá lớn, hoang vu vô cùng.
Trên cửa vẫn còn hai chữ Đạo Môn, có điều, nó đã rất mờ vì bị thời gian ăn mòn.
Diệp Huyên nói: “Ta nhớ tới một chuyện, sau khi luân hồi, văn minh bị xóa sổ, thế văn minh mới do ai sáng tạo?”
Tiểu tinh linh đáp: “Chủ nhân bút Đại Đạo!”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn cũng đoán ra được.
Tiểu tinh linh: “Sau khi một văn minh bị hủy, vũ trụ sẽ có sinh mệnh mới, chủ nhân bút Đại Đạo sẽ đi sáng lập ra văn minh mới!”
Diệp Huyên và ta nhìn nhau, Tần Quan có chút khó hiểu: “Vì sao ông ta không ngăn cản luôn linh vũ trụ ngay từ đầu? Chẳng lẽ...”
Nói rồi nàng ta nhắm hai mắt lại: “Chẳng lẽ ông ta không ngăn được!”
Diệp Huyên gật đầu: “Rất có thể!”
Tần Quan quay sang nhìn hắn: “Ngươi nói xem, liệu có phải ông ta đang đợi ngươi tới chống lại linh vũ trụ không?”
Nghe thế, Diệp Huyên đen mặt: “Mẹ kiếp!”
Đừng nói, đúng là có khả năng đó thật!
Trên cả chặng đường, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không thiếu đào hố cho hắn nhảy!
Chưa nói đến trước kia, gần đây có Thần Linh và cả linh vũ trụ này nữa!
Tên kia điên rồi hả?
Cứ đè mình ra mà gài là sao!
Có cần phải làm thế không?
Tần Quan cũng lắc đầu cười.