Diệp Huyên lắc đầu cười, búng tay một cái, trao quyền cho Thư Nhu.
Kiếm Thanh Huyên khẽ run lên!
Diệp Huyên cười nói: “Lại lần nữa!”
Thư Nhu gật đầu, sau đó lại đâm kiếm vào.
Uỳnh!
Vừa đâm vào, cấm chế trên cửa tháp bỗng tan thành mây khói.
Thư Nhu lập tức chạy vào!
Diệp Huyên và Tần Quan cũng theo sát đằng sau.
Khi vào trong tháp, Diệp Huyên và Tần Quan đều sửng sốt, bên trong tòa tháp bày đầy các loại chiến giáp và thần binh lợi khí!
Nhìn thấy những thứ này, sắc mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm túc!
Kh ủng bố!
Đây đều là thần khí tuyệt phẩm!
Không một món nào là rác rưởi!
Mà đúng lúc này, Tần Quan chợt lên tiếng “Đây đều là của ta!”
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười hì hì: “Của ta, đều là của ta!”
Nói xong, nàng ta dứt khoát lấy túi ra, định bụng cất hết vào.
Biểu cảm của Diệp Huyên cứng đờ.
Nhưng lúc này, sắc mặt Diệp Huyên bỗng thay đổi, hắn lập tức kéo Tần Quan về sau, đồng thời chỉ ngón tay ra, kiếm Thanh Huyên phóng lên tận trời!
Uỳnh!
Ánh sáng đen từ trên đỉnh đầu mọi người phủ xuống.
Ầm ầm!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp đột nhiên bộc phát trong tòa tháp cao này, kiếm Thanh Huyên trực tiếp bị đánh bay trở về trước mặt Diệp Huyên, mà xung quanh, tất cả thần khí bị sóng xung kích chấn động lắc lư, nhưng lại không hề hư hại!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, ngay tầng bên trên, nơi đó có một cô gái mặc chiến giáp màu đen đang đứng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, tay trái cầm mâu, tay phải cầm khiên, trông vô cùng ngầu.
Nhìn thấy cô gái, Diệp Huyên nhíu mày, chẳng lẽ cô gái này cũng là linh của nơi này?
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là ai!”
Diệp Huyên nói: “Kiếm chủ Nhân Gian!”
Cô gái nhíu mày: “Chưa từng nghe thấy!”
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Cô là linh của nơi này?”
Cô gái không một lời nói nhảm, đột nhiên hóa thành tia sáng đen xông về phía Diệp Huyên!