*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vù!
Tiếng kiếm reo vang vọng nơi này!
Ầm ầm!
Ánh sáng đen và ánh kiếm bùng nổ trong tháp, vô số sóng xung kích không ngừng chấn động ra ngoài, cả tòa tháp bắt đầu rung lắc dữ dội!
Mà mấy người Tần Quan thì lùi ra bên ngoài tháp!
Rầm!
Đúng lúc này, một bóng người từ trong đó bay ra!
Chính là cô gái kia!
Tần Quan nhìn về phía cửa tháp, Diệp Huyên chậm rãi bước ra ngoài.
Diệp Huyên nhìn cô gái nơi xa, vẻ mặt bình tĩnh, mà giờ phút này, trường mâu trong tay cô gái kia đã vỡ vụn!
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ánh mắt nàng ta đột nhiên rơi xuống kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên, nàng ta nhăn mày lại: “Kiếm của người là kiếm gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Kiếm Thanh Huyên!”
Cô gái tức giận nói: “Có dám không dùng kiếm này?”
Diệp Huyên cười lớn: “Có thể!”
Nói xong, hắn phất tay áo lên, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt Thư Nhu bên cạnh.
Thư Nhu vội vàng nhận lấy, nàng ta rất thích kiếm Thanh Huyên!
Nhìn thấy Diệp Huyên không dùng kiếm, cô gái bỗng nhiên biến mất.
Răng rắc.
Thời không trước mặt Diệp Huyên đột nhiên vỡ ra, một thanh trường mâu đâm tới!
Diệp Huyên nheo mắt nhìn, bất chợt đâm ra một kiếm!
Kiếm Nhân Gian!
Uỳnh!
Cùng với một vùng kiếm quang bùng nổ, cô gái kia bị một kiếm này của Diệp Huyên đánh lùi ra xa mấy trăm trượng, mà khi nàng ta dừng lại, chợt có một kiếm đâm tới!
Cô gái nheo mắt lại, vội vàng giơ khiên trong tay lên ngăn cản trước người!
Ầm!