Diệp Huyên nhíu mày, vô cùng khó hiểu: “Nó đang làm cái gì?"
Hồng Trần trầm giọng nói: "Hắn đang bói toán về con của ngươi!"
Bói toán về con mình?
Diệp Huyên lập tức sửng sốt.
Tay phải linh vũ trụ đột nhiên mở ra, ở trong lòng bàn tay xuất hiện một tuyến thời gian.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Hồng Trần lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Tuyến thời gian tương lai! Nó tìm được tuyến thời gian của con người rồi!"
Diệp Huyên cũng có chút tò mò, muốn nhìn đứa con tương lai của mình một chút!
Mình ưu tú như vậy, con của mình khẳng định sẽ không kém!
Đương nhiên, điều mà hắn càng hiếu kỳ chính là mình có con với ai!
Ngay lúc linh vũ trụ chuẩn bị lấy ra tuyến thời gian kia, dị biến nổi lên, một thanh âm lạnh như băng đột nhiên truyền ra từ trong tuyến thời gian kia: “Cút!"
Bùm!
Trong nháy mắt, linh vũ trụ như bị sét đánh, điên cuồng lui hơn mười vạn trượng!
Mà ngay tại đó, cả trời đất trực tiếp bị nghiền nát, biến thành một mảnh đen kịt!
Hồng Trần cũng bị sức mạnh của âm thanh kh ủng bố này đẩy lui hơn mười vạn trượng, vừa mới dừng lại, một dòng máu tươi từ khóe miệng nàng ta chậm rãi tràn ra.
Trên khuôn mặt Hồng Trần hiện lên vẻ khó tin!
Diệp Huyên không sao nhưng giờ phút này hắn cũng ngẩn người!
Âm thanh vừa rồi là của Thanh Nhi!
Giọng Thanh Nhi truyền đến từ một tuyến thời gian chưa biết?
Cái quỷ gì thế?
Xa xa, linh vũ trụ kinh hãi nói: "Cái gì thế? Trời ơi!"
Diệp Huyên nhìn về phía linh vũ trụ: “Làm sao vậy?"
Linh vũ trụ trầm mặc, không nói gì
Diệp Huyên mang vẻ nghi ngờ
Chuyện này là thế nào?
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, linh vũ trụ đột nhiên nói: “Chẳng phải ngươi để con trả nợ à? Có thể!"
Nói xong, nó mở lòng bàn tay, giấy vay nợ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Ngươi ấn dấu tay đi, không vấn đề gì chứ?"
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: "Cũng không phải không được!"
Nói, hắn ấn ngón tay cái, một dấu ngón cái xuất hiện trên giấy vay nợ.
Linh vũ trụ gật đầu, nó vung tay, giấy vay nợ bay trở về đến trong nó, nó nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó nói: "Được rồi!"
Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên!
Diệp Huyên có chút tò mò: “Tiền bối, tại sao vừa rồi giọng của muội muội ta lại truyền đến từ tương lai thế?"