Ông lão nhìn hắn không dời mắt: “Ngươi đang muốn câu giờ?"
Diệp Huyên không nói gì.
Ông lão nhìn bốn phía với đôi mắt híp lại: “Các ngươi rốt cuộc đang làm gì?"
Trong lòng ông ta bỗng cảm thấy bất an.
Diệp Huyên nhanh chóng gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trên tay, bên trong là vô số Linh Nguyên.
Ông lão vừa nhìn thấy nó thì hai mắt sáng rực lên.
Ông ta nhìn hắn với vẻ tham lam không hề che giấu.
Diệp Huyên chân thành nói: “Ta có một chuyện này rất tò mò, vì sao các người không kéo quân đánh tới đây mà lần nào cũng chỉ phái một vài người tới?"
Ông lão: “Vì đây là cái chốn khỉ ho cò gáy, mà thế hệ này ở vũ trụ các ngươi cũng chẳng có bao nhiêu cường giả, không đáng nhắc đến. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi vì tất cả đều biết ngươi đã lấy được bảo vật của Vũ Trụ Chi Linh, nên có rất nhiều người đang tìm đến đây”.
Diệp Huyên im lặng.
Cái tên Vũ Trụ Chi Linh đó báo quá báo!
Ông lão tiếp tục: “Căn bản là vũ trụ của các ngươi nằm ở chiều quá thấp, khó mà gây chú ý với các thế lực lớn”.
Diệp Huyên hỏi lại: “Vậy như Tội Vương cũng chỉ là tôm tép thôi sao?"
Tội Vương: “...”
Ông lão nhìn hắn: “Dùng cách nói của vũ trụ các ngươi, thì Tội Vương chỉ là một thằng du thủ du thực”.
"Đệt!"
Tội Vương thoắt cái bay ra từ trong tháp, trợn trừng nhìn ông ta: “Ra vẻ cái mẹ gì? Du thủ du thực cái đầu lão, ngon ra đây đánh!"
Trải qua nhiều năm tu luyện trong Tiểu Tháp, sức mạnh của gã đã tăng lên rất nhiều, bây giờ không còn sợ cường giả nào từ thế giới thế giới Thần Linh nữa.
Gã bây giờ cũng gia nhập đội bật hack chứ bộ?
Cần gì phải sợ bố con thằng nào?
Mấy lời này của gã khiến sắc mặt ông lão trở nên dữ tợn: “Tội Vương, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Gã mỉa lại: “Vậy ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Đôi mắt ông lão lóe lên đầy ác độc trước khi ông ta biến mất.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp ùa về phía Tội Vương.