Lúc này, Vũ Trụ Chi Linh lại nói: “Cũng đâu có bảo ngươi đi không công, có trả công mà!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Trả công gì?”
Vũ Trụ Chi Linh đáp: “Đi theo ta!”
Lúc này, Tần Quan chợt nói: “Ta cũng muốn đi!”
Vũ Trụ Chi Linh nhìn thoáng qua Tần Quan, sau đó nói: “Được!”
Dứt lời, y dẫn theo Diệp Huyên và Tần Quan cùng biến mất, sau đó xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ, hòn đảo nằm trong biển sâu, xung quanh là nước biển vô tận.
Cách chỗ ba người không xa có một toàn đại điện.
Diệp Huyên nhìn về phía Vũ Trụ Chi Linh: “Đây là Trụ giới ư?”
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Chỗ thường trú của ta, đa số thời gian ta đều ngủ say ở nơi này!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Một mình tiền bối ở đây ư?”
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Phá thần là vấn đề của ngươi, không phải vấn đề của chúng ta!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?”
Vũ Trụ Chi Linh cười nói: “Những bước cuối đi cuối cùng của mỗi người - như việc đột phá đến cấp bậc như mấy người nhóm muội muội của ngươi - đều khác nhau, ngươi phá thần, còn chúng ta thì không phải!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đạo trong lòng mỗi người đều khác nhau!”
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Vũ Trụ Chi Linh nhẹ giọng nói: “Ta muốn rời khỏi chỗ này cũng là chuyện rất khó!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Sao lại nói thế?”
Vũ Trụ Chi Linh cười nói: “Ta muốn rời đi thì phải mang theo cả vũ trụ này! Ta là Vũ Trụ Chi Linh, cội nguồn của ta là vũ trụ này, nếu vũ trụ này bị huỷ diệt, ta cũng sẽ bị huỷ diệt!”
Nói xong, nó lắc đầu: “Nhưng nếu ta muốn mang theo vũ trụ này đi thì chẳng khác nào mang một kho báu đi, sẽ khiến người khác ngấp nghé!”
Tần Quan chợt cất lời: “Có phải ngươi muốn thoát khỏi vũ trụ này không?”
Vũ Trụ Chi Linh nhìn thoáng qua Tần Quan, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Sao cô biết?”