“Làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn đang theo đuổi đại tiểu thư của Tiên Cổ Thành à?”
“Thì ra là vậy!”
Nghe cuộc nói chuyện của mọi người, Diệp Huyên hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười, bước nhanh về hướng xa.
Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã tới phủ Thành chủ, lúc này một ông lão ngăn hắn lại.
Ông ta nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ông không biết ta?”
Ông lão khẽ nhíu mày, quan sát Diệp Huyên một lượt rồi lắc đầu: “Không biết”.
Mặt Diệp Huyên đen sì.
Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nổi tiếng lắm à?”
Diệp Huyên lấy một cuốn sách cổ ra, tên cuốn sách là: Kiếm chủ Nhân Gian truyện.
Đây là sách do người ta bịa ra!
Nên viết rất khoa trương, ngầu ghê gớm.
Quan trọng nhất là trong sách có chân dung của hắn.
Diệp Huyên mở trang đầu ra đưa cho ông lão, ông lão vừa thấy bức chân dung đã ngẩn người, nhìn bức chân dung rồi lại nhìn Diệp Huyên, cuối cùng ông ta run run hỏi: “Ngươi… Ngươi có kiếm Thanh Huyên trong truyền thuyết không?”
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Phịch!
Ông lão quỳ xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ! Sao ngài lại tới đây? Trước khi tới ngài hãy nói trước một tiếng chứ! Ngài tới thế này doạ mọi người chết khiếp đấy!”
Diệp Huyên cười: “Mau đứng lên đi, ta tới đây làm chút việc, ông đừng làm ầm lên”.
Ông lão vội nói: “Cải trang vi hành ạ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão gật địa lia lịa: “Ta hiểu rồi! Hiểu rồi!”
Diệp Huyên cười, sau đó xoè tay ra, một cuốn sách cổ bay tới trước mặt ông lão: “Ông giữ quyển công pháp này lại mà tu luyện đi”.
Ông lão mở ra sau đó lại quỳ xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ… ta lạy ngài một lạy trước nhé!”
Nói rồi ông ta lạy vài lạy, khi ngẩng đầu lên thì Diệp Huyên đã biến mất.
Ông lão sững người.
Diệp Huyên vừa tới nội điện đã nghe thấy một giọng nói: “Yêu cô nương, Trương Trần ta thật lòng thích cô, vì sao cô lại từ chối ta hết lần này đến lần khác?”
Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trong điện với vẻ mặt không cảm xúc.
Bên cạnh nàng ấy còn có một ông lão tóc bạc phơ.
Người này chính là lão tổ của Tiên Cổ tộc – Tiên Cổ Lân.