Diệp Huyên nhìn xung quanh một lượt: “Thanh Thành cũng không thay đổi bao nhiêu”.
Diệp Liên gật đầu: “Trước đây muội rất không thích Diệp tộc, nhưng bây giờ muội lại hơi thích nơi này rồi, bởi ở đây có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa muội và ca ca”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, trước đây hắn cũng không thích nơi này, vì thế rất ít khi về.
Nhưng bây giờ trở về hắn phát hiện có vẻ mình cũng không hận nơi này, cũng không hận Diệp tộc trước đây.
Những khổ sở phải chịu ở Diệp tộc khi xưa, bây giờ nghĩ lại có vẻ cũng chẳng là gì!
Lúc này, chủ quán bưng ra hai bát mì: “Hai vị khách quan, xin mời!”
Diệp Huyên đang định ăn thì đúng lúc này không gian bên cạnh hắn khẽ rung, có truyền âm bay tới.