Vô Biên Chủ im lặng, chẳng những kẻ địch của ngươi không bình thường mà muội muội của ngươi cũng không bình thường.
Đương nhiên, là mạnh ở mức độ không bình thường.
Không đúng, cả nhà ngươi đều mạnh không bình thường.
Trên con đường Hư Chân, Nguyên Võ Đế nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm có một vết kiếm, ông ta im lặng một lúc rồi nhìn Diệp Huyên phía xa: “Kiếm đạo Tín Ngưỡng”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, gọi người của ông ra đi”.
Nguyên Võ Đế lắc đầu: “Ta muốn thử một lần nữa”.
Sau khi dứt lời, ông ta tiến lên một bước.
Một bước đã tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên đâm ra một nhát kiếm.
Lần này hắn vẫn chưa dùng kiếm Thanh Huyên, nhưng nhát kiếm này lại có nghìn vạn kiếm Nhân Gian!
Bùm!
Một khoảng kiếm quang đột nhiên nổ tung trước mặt Diệp Huyên.
Rầm!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Nguyên Võ Đế lùi về chỗ cũ, cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm của ông ta đã có một vết kiếm sâu hoắm.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Võ Đế híp mắt.
Trong đầu Diệp Huyên vang lên giọng của Tiểu Hồn: “Tiểu chủ, dùng ta, chắc chắn có thể giết được ông ta!”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Không sao”.
Tiểu Hồn nhẹ giọng nói: “Tiểu chủ…”
Diệp Huyên cười: “Yên tâm, ta sẽ không vì phá thần mà bỏ rơi ngươi đâu”.
Tiểu Hồn lập tức cười vui vẻ: “Được”.
Diệp Huyên nhìn Nguyên Võ Đế phía xa, cười bảo: “Gọi người đi”.
Nguyên Võ Đế gật đầu: “Được”.
Nói xong ông ta giơ tay phải lên.
Cộp cộp cộp!
Con đường Hư Chân phía sau bỗng vang lên vô số tiếng vó ngựa.
Lúc này cả chiến trường Hư Chân đều chấn động kịch liệt, giống như động đất.
Rất nhanh, một trăm nghìn kỵ binh hoả giáp chậm rãi xuất hiện từ con đường Hư Chân, bọn họ đồng đều như nhau, tay cầm trường thương rực lửa, toàn thân tản ra khí thế cực kỳ đáng sợ, mà khi bọn họ xuất hiện, cả chiến trường Hư Chân bắt đầu vỡ vụn từng tấc.