Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, dịu dàng nói: “Huynh là Thần của ta, khi nào huynh phá thần thì ta phá thần! Nếu huynh không phá thần thì ta sẽ mãi ở bên huynh”.
Diệp Huyên hơi giật mình sau đó cười lớn, cười một hồi hắn nhìn đám cường giả Thần Linh, đang định nói thì lúc này thời không bầu trời phía xa bỗng nứt ra.
Ầm!
Một kiếm tu mặc trường bào màu mây bước ra.
Đại ca?
Diệp Huyên ngẩn người.
Kiếm tu nhìn Diệp Huyên khẽ cười, nhưng không nói.
“Ha ha”.
Đúng lúc này, thời không bên phải kiếm tu cũng tách ra, một tiếng cười to vang lên: “Con trai, phụ thân của con tới rồi đây!”
Vừa dứt lời một kiếm tu mặc trường bào màu xanh bước ra.
Kiếm chủ áo xanh!
Bên trái Kiếm chủ áo xanh còn có một cô bé ăn mặc rất lạ, đầu cô bé mọc hai cái sừng, miệng đang ngậm kẹo m út, mà trên vai cô bé là một con thú nhỏ màu trắng đầy lông.
Lúc này nó đang nhìn ngó xung quanh với ánh mắt đầy tò mò.
Nghe Kiếm chủ áo xanh nói thế, nét mặt Diệp Huyên lập tức sầm xuống.
Sau khi Kiếm chủ áo xanh đi ra thì nhìn Diệp Huyên cười hỏi: “Có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?”
Diệp Huyên cạn lời.
Mọi người: “…”
Lúc này, một Thiên Thần Cự Nhân bỗng nhìn người đàn ông áo xanh, trong mắt đầy tà khí: “Đã thôi đi chưa?”
Dứt lời, gã nhảy lên, đâm mâu vào người đàn ông áo xanh!
Người đàn ông áo xanh khẽ cau mày, quay người đâm ra một nhát.
Vút!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đầu của Thiên Thần Cự Nhân đã bay mấy chục vạn trượng.
Ai nấy đều sững sờ.
Nét mặt Nguyên Võ Đế trong nháy mắt trở nên nặng nề.