Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1420-1423



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1420: Không Đi Đâu Cả!


Sau khi rời khỏi Võ Viện, Diệp Huyên lập tức ra khỏi thành.

“Định đi đâu?”
Lúc này, tầng sáu đột nhiên hỏi.


Đi đâu?
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, hơi mờ mịt, mình có thể đi đâu? Nên đi đâu?
Một lát sau, sắc mặt Diệp Huyên dần trở nên lạnh lẽo.

Đi đâu?
Không đi đâu cả!
Diệp Huyên xoay người biến mất!
Mà lúc này, Kiếm Tông của Thần Võ Thành đang điên cuồng tìm kiếm Diệp Huyên, có thể nói là càn quét, nhưng Diệp Huyên lại như bốc hơi khỏi nhân gian vậy!
Trước cửa Võ Viện.

Mấy tia kiếm quang rơi xuống đất, kiếm quang tản đi, Lý Huyền Phong xuất hiện, sau lưng ông ta còn có một ông lão ôm kiếm và một người đàn ông cao to đeo kiếm!
Lý Huyền Phong vừa hiện thân, Hách Liên Thiên đã xuất hiện trước mặt ông ta.

Khi nhìn thấy Lý Huyền Phong, Hách Liên Thiên lập tức nhíu mày, vì lúc này cả người Lý Huyền Phong khuất trong áo bào đen, chỉ lộ nửa bên mặt, bên kia bị một cái mặt nạ màu đen che lại.

Lý Huyền Phong lạnh lùng nhìn Hách Liên Thiên: “Hách Liên Thiên, ta muốn Diệp Liên kia”.

Hách Liên Thiên cười khẽ: “Lý Huyền Phong, ông tưởng đây là Võ Viện của ông à?”
Ánh mắt Lý Huyền Phong trở nên hơi dữ tợn: “Không giao Diệp Liên ra, thì mọi người cùng liều mạng đi!”

Liều mạng!
Hách Liên Thiên cười nhạt: “Liều mạng? Ông tưởng Võ Viện ta sợ ông à?”
Dứt lời, Tần Sơn lập tức xuất hiện ở sau lưng Hách Liên Thiên, ngoài Tần Sơn còn có ba ông lão, ba người này đều là cao thủ Đạo Cảnh!
Lý Huyền Phong nhìn chằm chằm Hách Liên Thiên: “Ông tưởng Võ Viện của mình có thể bảo vệ được nàng ta sao?”
Hách Liên Thiên nhìn Lý Huyền Phong: “Lý Huyền Phong, chẳng lẽ ông không biết suy nghĩ vì Kiếm Tông của mình à? Ông còn điên cuồng như thế, Kiếm Tông của ông sẽ không có kết quả tốt đâu”.

.

1421: Sư Tôn, Không Thể Giảng Hòa Sao?”  


Tuyên chiến!  

Hách Liên Thiên đứng tại chỗ, chậm rãi siết chặt tay phải!  

Kiếm Tông tuyên chiến với Võ Viện!  

Tin tức này lập tức truyền khắp Thần Võ Thành!  

Kiếm Tông và Võ Viện có thể nói đã sống với nhau vô sự mấy nghìn năm ở Thần Võ Thành, dù hai bên thỉnh thoảng cũng có mâu thuẫn nhỏ, nhưng chưa từng tuyên chiến chính thức như vậy bao giờ!  

Hơn nữa người trong thành đều biết Thần Võ Thành có quan hệ không bình thường với tổ sư của Kiếm Tông…  

Theo lời tuyên chiến của Kiếm Tông, cả Thần Võ Thành thoáng chốc trở nên căng thẳng.  

Vì cả tòa thành là địa bàn của cả Võ Viện và Kiếm Tông, một vài thế lực trong thành không phụ thuộc vào Kiếm Tông thì cũng phụ thuộc vào Võ Viện, bây giờ Kiếm Tông tuyên chiến, đương nhiên những thế lực bên dưới cũng sẽ trở thành kẻ thù.  

Loạn!  

Sau khi Kiếm Tông tuyên chiến, cả Thần Võ Thành bắt đầu trở nên hỗn loạn!  


Trước đây đệ tử của Kiếm Tông và học sinh của Võ Viện gặp nhau nhiều nhất chỉ là khiêu khích nhau, hoặc so mấy chiêu, nhưng bây giờ, một khi gặp nhau sẽ là ngươi chết ta sống!  

Ngoài ra, một nhóm gồm mười đệ tử Kiếm Tông còn điên cuồng tìm kiếm học sinh của Võ Viện trong thành, chỉ cần gặp sẽ lập tức gi3t chết!  

Võ Viện cũng nhanh chóng bắt đầu phản kích…  

Võ Viện.  

Hách Liên Thiên đứng trước pho tượng của Võ Viện, nhẹ giọng nói: “Tổ sư, ngài từng nói Võ Viện Kiếm Tông hòa thuận mấy đời, mà bây giờ, Kiếm Tông khơi mào cuộc chiến, Võ Viện ta không thể không tiếp…”  

Nói xong, ông ta xoay người.  

Trước mặt ông ta là An Lan Tú, Liên Vạn Lý, Mạc Tà, còn có một thanh niên. Người này chính là một yêu nghiệt khác của Võ Viện, Tiêu Trần!  

Lúc mấy người Mạc Tà chưa đến, hắn ta chính là yêu nghiệt đứng đầu Võ Viện!  

Hách Liên Thiên trầm giọng nói: “Bốn người là bốn học sinh xuất sắc nhất của Võ Viện ta, bây giờ Kiếm Tông tuyên chiến với Võ Viện, chúng ta phải chiến đấu, không chỉ là lực lượng cấp cao, mà còn cả lực lượng bên dưới nữa. Từ giờ trở đi, bốn người sẽ chỉ huy học sinh Võ Viện ra khỏi viện, chỉ cần nhìn thấy đệ tử của Kiếm Tông thì lập tức gi3t chết!”  

Tiêu Trần ở bên cạnh Mạc Tà đột nhiên hỏi: “Sư tôn, không thể giảng hòa sao?”


1422: Kiếm Tông Khai Chiến Với Võ Viện!”  


Hách Liên Thiên nhìn Tiêu Trần: “Bây giờ Kiếm Tông đã ra tay với chúng ta rồi, chúng ta còn cần nói gì nữa? Võ Viện ta không muốn phát động chiến tranh, nhưng trước giờ chúng ta chưa từng sợ chiến tranh, Kiếm Tông bọn họ muốn đánh, thì chúng ta đánh với bọn họ!”  

Tiêu Trần gật đầu: “Hiểu rồi ạ”.  

Mấy người An Lan Tú nhanh chóng xoay người rời đi.  

Sau khi bốn người An Lan Tú rời đi, Hách Liên Thiên nhẹ giọng nói: “Ông âm thầm bảo vệ bọn họ trong bóng tối”.  

Dứt lời, có người lặng lẽ lui xuống.  

Hách Liên Thiên xoay người rời đi.  

…  

Bên ngoài Thần Võ Thành.  

Một ông lão áo đen lạnh lùng nhìn về phía Thần Võ Thành, người này chính là ông lão áo đen rời khỏi Thần Võ Thành lúc trước, Dạ Lan. Sau lưng lão ta còn có bốn người!  

Bốn người này đều là cao thủ Đạo Cảnh!  

Lúc đầu bảo vật đã tới tay lại bị Kiếm Tông cướp lấy, đương nhiên bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ!  

Lúc này, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Lan, nhỏ giọng nói mấy câu với Dạ Lan, sau đó lặng lẽ rời đi.  


Dạ Lan cười nhạt: “Hay cho một Kiếm Tông, ha ha…”  

Một cao thủ Đạo Cảnh bên cạnh Dạ Lan hỏi: “Sao thế?”  

Dạ Lan cười khẩy: “Kiếm Tông khai chiến với Võ Viện!”  

Cao thủ Đạo Cảnh kia ngây người, sau đó hỏi: “Đúng là trời giúp chúng ta, phải ra tay chưa?”  

Dạ Lan lắc đầu: “Để bọn họ đánh nhau trước, đợi cả hai lưỡng bại câu thương, chúng ta lại tiêu diệt Kiếm Tông!”  

Cao thủ Đạo Cảnh gật đầu: “Được. Diệp Huyên kia…”  

Dạ Lan hờ hững nói: “Không cần để tâ m đến hắn, bảo vật đó đã không còn ở trên người hắn, hắn đã không còn tác dụng gì với chúng ta nữa!”  

Nói xong, lão ta nhìn về phía Thần Võ Thành: “Ta là muốn xem, Lý Huyền Phong này và Kiếm Tông có thể giữ được bảo vật đó không!”  

Nói đến đây, lão ta như nhớ đến điều gì, lại nói: “Bên phía Tinh chủ có động tĩnh gì không?”  

Cao thủ Đạo Cảnh kia lắc đầu: “Tạm thời không có động tĩnh gì cả”.  

Dạ Lan trầm giọng nói: “Chắc chắn ông ta sẽ không từ bỏ bảo vật này, cần phải chú ý đến ông ta!”  

Cao thủ Đạo Cảnh kia gật đầu: “Đã biết! Nhưng mà, nếu ông ta thật sự muốn ra tay, e rằng chúng ta khó mà ngăn cản…” 


1423: Ngươi Cũng Thông Minh Đấy!” 


Tinh chủ!  

Đây là cao thủ chân chính trong thiên địa đấy!  

Dạ Lan hờ hững nói: “Yên tâm, khắc sẽ có người đối phó với ông ta!”  

Nói đến đây, sắc mặt lão ta đột nhiên thay đổi, nhìn sang bên phải: “Ai!”  

Một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện ở cách đó không xa.  

Người này, chính là Diệp Huyên!  

Thấy Diệp Huyên, Dạ Lan híp mắt lại: “Diệp Huyên!”  

Diệp Huyên đi tới trước mặt mấy người Dạ Lan: “Chào các vị!”  

Dạ Lan nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, chúng ta không muốn dây dưa với ngươi”.  

Lão ta vẫn hơi kiêng dè Diệp Huyên!  

Tên này là người có thể gi3t chết cao thủ Đạo Cảnh trong nháy mắt đấy!  

Lúc trước đối đầu với Diệp Huyên là vì hắn có bảo vật, nhưng bây giờ, Diệp Huyên đã không còn bảo vật nữa, vì thế, lão ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Diệp Huyên nữa.   

Diệp Huyên nói: “Ta muốn liên thủ với các người!”  


Dạ Lan nhíu mày: “Liên thủ?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Liên thủ”.   .

Nói xong, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn: “Kiếm Tông chẳng những cướp đi bảo vật của ta, còn vu tội ta, nói ta lấy trộm bảo vật của bọn họ. Không chỉ vậy còn muốn bắt muội muội uy hiếp ta, sao Diệp Huyên ta có thể nuốt trôi cục tức này được?”  

Nói xong, hắn nhìn Dạ Lan: “Ta không cần bảo vật đó, ta chỉ cần tiêu diệt Kiếm Tông! Còn các người, bảo vệ ta, không để ta bị cao thủ Đạo Cảnh của bọn họ bao vây là được, thế nào?”  

Dạ Lan nhìn Diệp Huyên: “Không cần bảo vật đó, thật sao?”  

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Kiếm tu chúng ta trước giờ không nói dối!”

Dạ Lan cứ nhìn Diệp Huyên như thế.  

Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, không nói một lời.  

Một lát sau, Dạ Lan hỏi: “Diệp Huyên, từ bỏ món bảo vật đó, ngươi thật sự cam lòng sao?”  

Diệp Huyên cười đáp: “Ta không cam lòng, nhưng ta có thể làm gì đâu? Bây giờ ta giữ món bảo vật đó thì chỉ có một con đường chết, không phải sao?”  

Dạ Lan hờ hững nói: “Ngươi cũng thông minh đấy!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.