Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1549-1552



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1549: Người Đứng Sau Ngươi Trong Lời Đồn Ư”


Đường Thanh hờ hững nói: “Kẻ nào không có đầu óc chắc sẽ tin ngươi, nhưng những kẻ có đầu óc kia, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin ngươi sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Người của cô tạm thời không đến làm phiền ta là đủ rồi.

Hoặc là các người và những người khác chỉ cần đến tìm một mình ta thôi”.


Đường Thanh híp mắt: “Ngươi là muốn gây thù, mong tất cả mọi người đều tập trung vào ngươi, như vậy sẽ không có ai quan tâ m đến muội muội ngươi ở Thần Võ Thành nữa”.

Diệp Huyên cười một tiếng, không nói gì.

Đường Thanh nhìn Diệp Huyên, ả ta đi tới ngồi xuống ở chỗ cách hắn không xa, thả hai chân vào trong nước, nhẹ nhàng đung đưa.

Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, hắn không để ý đến Đường Thanh, bây giờ ả ta không có cách nào chạy trốn cả.

Cấm chế của tầng thứ sáu, trừ khi là cao thủ trên Đạo Cảnh, nếu không hoàn toàn không giải được, cho dù trên Đạo Cảnh cũng chưa chắc có thể giải!
Đường Thanh đột nhiên hỏi: “Ai là người hạ cấm chế với ta?”
Diệp Huyên cười: “Một vị tiền bối”.

Đường Thanh híp mắt: “Người đứng sau ngươi trong lời đồn ư?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải, một vị tiền bối ở trong tháp này”.


Đường Thanh nhíu mày: “Tháp kia của ngươi đang nhốt người ta à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.

Đường Thanh trầm giọng: “Bọn họ mạnh bao nhiêu?”
Diệp Huyên đáp: “Nếu ra ngoài, tiêu diệt
.

1550: “Hắn Lợi Hại Lắm Sao?”


Diệp Huyên cười: “Vị tiền bối này bị giam trọng bảo vật Ngũ Duy, Đường Thanh cô nương, cô cảm thấy y có đơn giản không?”  

Đường Thanh im lặng.  

Diệp Huyên lắc đầu, không nói gì nữa, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó đưa Đường Thanh vào tháp Giới Ngục.  

Tu luyện!  

Bây giờ chỉ cần có thời gian hắn sẽ lập tức không ngừng tu luyện, mà năng lực của hắn ở lĩnh vực cận chiến cũng được nâng cao rất nhiều!  

Diệp Huyên tu luyện, Đế Khuyển vẫn ngủ ở chỗ cũ, còn Tiểu Linh Nhi thì đang chơi với linh quả của mình.  

Đường Thanh nhìn tháp Giới Ngục, rơi vào trầm tư.  

Ban đầu khi chưa tiếp xúc với tháp Giới Ngục này, ả ta cũng cảm thấy nó chỉ là một bảo vật, không thể làm hại đến Đường tộc.  

Nhưng bây giờ, ả ta dần thay đổi suy nghĩ này rồi.  

Tháp này cho ả ta một cảm giác rất đáng sợ!  

Vô cùng đáng sợ!  

Trực giác cho ả ta biết, Đường tộc không khống chế được tháp này.  

Nhưng muốn Đường tộc từ bỏ là chuyện không thể nào!  

Đường Thanh im lặng một hồi rồi đi lên tầng hai, Tiểu Linh Nhi đang chơi với linh quả của mình, thấy Đường Thanh đi tới, vẻ mặt cô bé trở nên đề phòng.  


Với nhân loại, ngoài Diệp Huyên ra, ai cô bé cũng đều đề phòng.  

Đường Thanh cười khẽ: “Ngươi đang trồng linh quả à?”  

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Đúng thế”.  

Đường Thanh cười nói: “Sao ngươi lại đi theo một con người vậy?”  

Rõ ràng ả ta đã nhìn ra thân phận của Tiểu Linh Nhi.  

Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó nói: “Hắn là người tốt, hắn sẽ không làm hại đến ta”.  

Đường Thanh hỏi: “Sao ngươi biết không phải hắn đang lợi dụng mình?”  

Tiểu Linh Nhi nhìn ả ta: “Có phải ngươi đang nói khích ta không, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi đâu, trừ khi... trừ khi ngươi đuổi được kẻ ở tầng sáu đi”.  

Đường Thanh híp mắt: “Hắn lợi hại lắm sao?”  

Tiểu Linh Nhi gật đầu, nghiêm túc nói: “Rất lợi hại!”  

Đường Thanh hỏi: “Hắn vẫn luôn ở nơi này sao?”  

Tiểu Linh Nhi nhìn Đường Thanh: “Nhân loại, có phải ngươi muốn lừa ta không?”  

Đường Thanh: “…” 


1551: Một Kiếm Này Nhanh Như Tia Chớp!


Tiểu Linh Nhi nói: “Nếu ngươi giúp ta một việc, ta sẽ cho ngươi lừa!”  

Đường Thanh: “…”  

Tiểu Linh Nhi chỉ lên tầng sáu: “Tầng sáu, ngươi đi đuổi cái tên ở tầng sáu giúp ta thì ta sẽ cho ngươi lừa, thế nào?”  

Đường Thanh lắc đầu: “Ta không có năng lực này”.  

Tiểu Linh Nhi nhún vai: “Vậy ta sẽ không để ngươi lừa!”  

Nói xong, cô bé xoay người tiếp tục chơi với linh quả.  

Đường Thanh im lặng một lát rồi xoay người rời đi. Ả ta nhanh chóng đi tới trước mặt Đế Khuyển, nhìn Đế Khuyển, ả ta hơi cau mày, sau đó, sắc mặt ả ta thay đổi: “Ngươi… Ngươi là thú hộ tộc Đế Khuyển trong truyền thuyết của Thần tộc năm đó sao?”  

Đế Khuyển mở mắt ra nhìn Đường Thanh: “Ngươi biết ta à?”  

Thấy Đế Khuyển thừa nhận, vẻ mặt Đường Thanh trở nên vô cùng nặng nề: “Thật sự là ngươi… Ngươi cũng bị nhốt ở đây ư?”  

Đế Khuyển hỏi tiếp: “Sao ngươi biết ta?”  

Đường Thanh đáp: “Đường tộc ta có một vài ghi chép liên quan đến Thần tộc!”  

Sắc mặt Đế Khuyển hờ hững, một lát sau, nó lắc đầu rồi ngủ tiếp.   

Suy cho cùng, huy hoàng của Thần tộc cũng đã trở thành lịch sử rồi.  

Lúc này, Đường Thanh lại nói: “Sao các hạ lại ở đây?”  


Đế Khuyển không quan tâ m đến ả ta, mà ả ta cũng không hỏi tiếp nữa, trở về tầng một của tháp Giới Ngục.  

Nhìn Diệp Huyên đang tập luyện với hình nhân gỗ ở phía xa, Đường Thanh im lặng suy nghĩ.  

Lúc này, sắc mặt Diệp Huyên đột nhiên thay đổi, sau đó, hắn lập tức rời khỏi tháp Giới Ngục, vừa rời khỏi, không gian trước mặt hắn nứt ra, một thanh trường thương phá rách không gian xuất hiện, đâm về phía hắn!

Thương đâm tới, Diệp Huyên không hề tránh né, còn tiến lên trước một bước, đâm kiếm ra.  . Đọc truyện hay, truy cập ngay # ТRUМTRUYEN .m E #

Một kiếm này nhanh như tia chớp!  

Đấu với trường thương sắc bén kia!  

Keng!  

Thương và kiếm không ngừng chấn động, hai người liên tục lùi lại.  

Diệp Huyên nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông trung niên đứng cách chỗ hắn không xa!  

Người đàn ông trung niên mặc trường bào bó sát người, thân thể thẳng tắp, tay phải cầm thương, đôi mắt sắc bén tựa như đao.  

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên một cái: “Đại tiểu thư ở đâu!”  

Cao thủ Đường tộc!  

Diệp Huyên cười nói: “Nàng rất ổn! Ông không cần phải lo!” 


1552: “Thất Bại Rồi?”


Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, nghe nói ngươi cũng là thiếu niên anh tài, nhưng không ngờ ngươi lại lấy một nữ nhân ra làm điểm yếu uy hiếp người khác, đây không phải hành động của đại trượng phu!”  

Diệp Huyên hờ hững nói: “Nghe nói Đường tộc là gia tộc lớn, nhưng không ngờ các người lại phái mấy chục cao thủ Đạo Cảnh đến nhằm vào một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, các người làm vậy chẳng lẽ cũng là hành động của đại trượng phu sao?”  

Người đàn ông trung niên híp mắt lại: “Xem ra ngươi không định giao Đại tiểu thư ra”.  

Diệp Huyên cười nói: “Ta không giao ra đấy, cho ông tức chết!”  

Khóe mắt người đàn ông trung niên khẽ giật, ánh mắt gã ta trở nên lạnh như băng: “Vậy ngươi đi chết đi!”  

Dứt lời, gã ta lập tức muốn ra tay, nhưng Diệp Huyên lại xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất ở cuối cánh rừng phía xa.   

Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, gã ta giẫm chân phải một cái, chạy thẳng vào trong rừng.  

Nhưng sau khi gã ta đi vào rừng thì Diệp Huyên đã biến mất không thấy đâu rồi.  

Tay phải của người đàn ông trung niên siết chặt trường thương, vẻ mặt gã ta vô cùng đề phòng.  

Trước khi đến, gã ta đã tìm hiểu về Diệp Huyên rồi.  


Người này có năng lực gi3t chết cao thủ Đạo Cảnh, không đúng, là có năng lực gi3t chết cao thủ Đạo Cảnh trong nháy mắt.  

Gã ta không thể coi thường Diệp Huyên, đặc biệt là Diệp Huyên trốn trong bóng tối chơi trò ám sát.  

Người đàn ông trung niên không tiếp tục đi về phía trước nữa, gã ta bắt đầu lùi, lùi thẳng ra khỏi cánh rừng, sau đó, gã ta quét thần thức qua cánh rừng trước mắt, nhưng không quét thấy gì cả, sắc mặt gã ta càng nặng nề hơn.   

Cuối cùng, người đàn ông trung niên do dự một lát rồi chọn rời đi.  

Nơi nào đó trong rừng, Diệp Huyên khẽ nhíu mày, không ngờ cái tên này lại không đi vào?  

Nếu đối phương đi vào, hắn chắc chắn chín phần mười là mình có thể gi3t chết đối phương!  

Đương nhiên giao thủ chính diện hắn cũng có lòng tin, nhưng hắn không thể giao thủ chính diện, vì hắn không biết bên kia có bao nhiêu người đến!  . Ra chương nhanh nhất tại -- ТRUМTRUYE N. мe --

Đường tộc này sẽ không chơi đấu tay đôi với hắn!  

Ngoài Đường tộc, còn phải cẩn thận với Liên Minh Trật Tự nữa!  

Thấy người đàn ông trung niên không đi vào, Diệp Huyên xoay người rời đi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.