Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1581-1584



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1581: Đây Chắc Chắn Là Chuyện Quá Tốt!


Lúc này, Triệu Mục cách đó không xa xoay người rời đi.

Ông lão áo đen vội nói: "Mục cô nương, hắn đắc tội cô rồi à?"

Triệu Mục không đáp lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Mục: "Mục cô nương, Liên Minh Trật Tự ta đang tìm hắn, không bằng chúng ta liên thủ đi?"

Nếu có thể kéo Triệu Mục này về phe, thì đối với Liên Minh Trật Tự mà nói, đây chắc chắn là chuyện quá tốt!

Triệu Mục liếc mắt nhìn ông lão áo đen, không nói gì cả, chỉ tiếp tục bước đi.


Ông lão áo đen lại xuất hiện trước mặt Triệu Mục, mà lúc này, Triệu Mục đột nhiên đấm ra một quyền!

Sắc mặt ông lão áo đen lập tức thay đổi, lão giơ tay trái lên đỡ lại.

Ầm!

Ông lão áo đen lâp tức thối lui hơn trăm trượng!

Mà toàn bộ cánh tay trái của lão bây giờ đã nứt toác, cùng lúc đó, trên mặt đất trước mặt lão có một chữ: Phiền!

de-nhat-kiem-than-1581-0


1582: Một Luồng Kiếm Quang Chém Sượt Qua Đỉnh Đầu


Diệp Huyên cười nói: "Đường cô nương, chúng ta đổi chủ đề đi, ví như, ta muốn biết rốt cuộc Đường tộc có đến cứu cô không đây?"  

Đường Thanh không tỏ vẻ gì: "Ngươi nói thử xem?"  

Diệp Huyên cười bảo: "Vậy phải xem tầm quan trọng của Đường cô nương rồi".  

Đường Thanh ngồi xuống ở bên cạnh: "Nếu ngươi muốn lợi dụng ta để nắm thóp Đường tộc thì ngươi lầm to rồi".  

Diệp Huyên hỏi: "Tại sao?"  

Đường Thanh lạnh nhạt nói: "Lợi ích của gia tộc là trên hết".  

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Sẽ hi sinh cô à?"  

Đường Thanh cười nói: "Ngươi thấy thế nào?"  

Diệp Huyên đột nhiên cười nói: "Đừng có chắc chắn như thế, chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ thử xem, xem thử Đường tiểu thư có quan trọng ở trong gia tộc hay không".  

Đường Thanh liếc nhìn Diệp Huyên, không nói gì.  

Diệp Huyên không nói gì nữa, tiếp tục hấp thu Thần Tinh.  

Cứ như vậy, khoảng chừng một canh giờ sau, Diệp Huyên gần như đã hoàn toàn khôi phục, hắn đứng dậy nhìn Đường Thanh ở cách đó không xa, đang định nói chuyện thì đúng lúc này, không gian trên đỉnh đầu hai người đột nhiên nứt ra, một bàn tay khổng lồ đánh xuống từ khe nứt không gian ấy.  

Diệp Huyên híp hai mắt lại, cũng búng tay lên.  

Vù!  


Một luồng kiếm quang phóng lên trời, lập tức chém lên bàn tay khổng lồ kia.  

Xoẹt!  

Toàn bộ đá tảng xung quanh lập tức bị nứt thành hai nửa, mà lúc này, một bóng người đáp xuống từ trên không trung.  

Diệp Huyên khẽ nhíu mày lại, nhẹ nhàng vạch ra một đường.  

Xoẹt!  

Một luồng kiếm quang chém sượt qua đỉnh đầu gã!  

Ầm!  

Một tiếng nổ lớn vang lên, bóng người kia lùi ra ngoài hơn mười trượng.  

Là một thanh niên, khoảng chừng hai mươi tuổi.  

Thanh niên nọ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, đang định nói chuyện thì đúng lúc này, một thanh phi kiếm đã xuất hiện ở trước mặt gã.  

Sắc mặt thanh niên nọ thay đổi, gã nghiêng người sang một bên, tránh được phi kiếm kia, nhưng một khắc sau, một thanh kiếm đã lặng yên không tiếng động xuất hiện phía sau gã.  

Thấy thanh phi kiếm này, thanh niên nọ cả kinh ở trong lòng, gã mạnh mẽ phóng sang bên cạnh, nhưng vẫn có hơi chậm, thanh kiếm kia lập tức chém đến tận gốc cánh tay phải của gã.  

Bên phải, thanh niên vừa dừng lại, một thanh kiếm khác lại đột nhiên xuất hiện trước mặt gã. 


1583: "Đường Tộc Cô Cho Phép Chúng Tới Giết Cô À?"  


Tròng mắt thanh niên kia co lại, lúc này đây, gã biết mình xong rồi!  

Nhưng khi kiếm còn cách mi tâm gã chừng nửa tấc, kiếm bỗng dừng lại!  

Một ông lão chẳng biết đã xuất hiện bên cạnh thanh niên từ khi nào, mà trên tay lão đang nắm lấy thanh phi kiếm kia!  

Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông lão mặc một áo bào hoa, khí tức nội liễm, không nhìn ra được sâu cạn thế nào.  

Ông lão lạnh lùng nhìn thanh niên: "Không biết tự lượng sức mình, bây giờ biết chênh lệch giữa mình và người khác chưa?"  

Sắc mặt thanh niên kia hơi khó coi, nhưng không dám đáp lời.  

Ông lão quay đầu nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: "Không hổ là người khiến cả Liên Minh Trật Tự và Kiếm Tông đều đau đầu, quả thật không tầm thường!"  

Diệp Huyên nhìn Đường Thanh ở bê cạnh: "Đây là người Đường tộc à?"  

Đường Thanh lắc đầu.  

Diệp Huyên lại hỏi: "Liên Minh Trật Tự?"  

Đường Thanh lại lắc đầu.  

Diệp Huyên còn định hỏi thì Đường Thanh đã lên tiếng: "Nhà họ Tần!"  

Nhà họ Tần?  


Ngây cả người ngây cả người, sau đó có hơi kinh ngạc: "Trong ấn tượng của ta, ta đâu đắc tội gì với nhà họ Tần đâu!"  

Đường Thanh lạnh lùng nói: "Nhà họ Tần có hôn ước với Đường tộc ta".  

Diệp Huyên hơi run run, chẳng mấy chốc, hắn đã xoay người nhìn về phía hai ông lão kia: "Các người tới cứu nàng ta à?"  

Ông lão hờ hững nói: "Diệp Huyên, lão phu không muốn phí lời với người, chúng ta muốn cô gái này!"  

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Các ngươi không phải đến cứu nàng ta!"  

Nói xong, hắn nhìn về phía Đường Thanh, Đường Thanh lạnh lùng nói: "Ta bị ngươi cưới rồi, người đời sao còn thấy ta trong trắng nữa?"  

Nghe thế, Diệp Huyên đã hiểu.  

Nhà họ Tần này không phải đến cứu người, mà là tới giết người!  

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Đường tộc cô cho phép chúng tới giết cô à?"  

Đường Thanh cười cười: "Bọn họ tới được đây, vậy có nghĩa là ta đã bị vứt bỏ rồi. Hiểu chưa?"  

Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nhìn về phía ông lão: "Các hạ, thật ra ta với Đường tiểu thư trong sáng lắm, thật sự đó, chúng ta còn chưa nắm tay nhau nữa".  

"Diệp Huyên!" 


Chương 1584


Lúc này, thanh niên ở cách đó không xa đột nhiên gầm lên: "Ngươi muốn chết".  

Diệp Huyên không để ý đến thanh niên kia, mà chỉ nhìn sang Đường Thanh: "Bọn họ không tin ta, xong rồi! Trong trắng cả đời này của ta bị cô phá hủy rồi!"  

Mí mắt của Đường Thanh giật lên, đang định nói chuyện thì thanh niên ở phía xa kia bỗng lên tiếng chửi ả ta: "Tiện nhân, sao ngươi không chết đi! Làm ô uế thanh danh của nhà họ Tần ta, làm ô uế thanh danh của cả ta! Mẫu thân của ngươi là tỳ nữ đê tiện nhất Đường tộc, ngươi cũng vây!"  

Đường Thanh nhìn về phía Diệp Huyên, ả nhướn mày lên: "Tối hôm qua chàng cừ lắm, xương cốt của ta nhũn cả ra. Đêm nay ta còn muốn nữa!"  

Diệp Huyên: "..."

Nghe những lời Đường Thanh nói, sắc mặt người thanh niên ở bên cạnh bỗng nhiên tái mét, hắn ta đang định nói gì đó thì lão già bên cạnh lạnh lùng nói: “Mất hết cả thể diện!”  

Người thanh niên nhìn về phía lão già: “Nhị thúc! Ta...”  

Lão già liếc nhìn người thanh niên một cái: “Căm phẫn là biểu hiện của kẻ nhu nhược”.  

Người thanh niên không dám cãi lại, chỉ có thể kìm nén mà nhìn Đường Thanh cách đó không xa.  

Lão già nhìn Đường Thanh: “Đường Thanh cô nương, lão phu hi vọng cô có thể hiểu được”.  

Đường Thanh cười nói: “Các ngươi muốn giết ta, còn muốn ta hiểu sao?”  

Lão già nhẹ giọng nói: “Cái này mà muốn trách thì phải trách bản thân cô, vốn dĩ ở trong Đường tộc, địa vị của cô rất được tôn sùng, còn thông gia với nhà họ Tần ta nhưng cô lại bị Diệp Huyên bắt lại... Thứ cho lão phu nói thẳng, vì thanh danh của nhà họ Tần ta và Đường tộc cô, cô cũng nên lựa chọn tự kết liễu đời mình đi”.  


Đường Thanh nở nụ cười.  

Diệp Huyên ở bên cạnh thì lặng im.  

Đường Thanh đột nhiên cười nói: “Thanh danh? Ha ha...”  

Trong tiếng cười lộ ra chút thê lương.  

Sắc mặt lão già lạnh băng: “Trưởng lão của nhà họ Đường cô đã ra lệnh, nếu như cô chết, bọn họ chắc chắn sẽ giết Diệp Huyên để báo thù cho cô. Không chỉ như vậy, cô còn là Đại tiểu thư của Đường tộc nên sẽ được an táng long trọng, thậm chí còn có thể vào điện Anh Tài của Đường tộc”.  

Đường Thanh lắc đầu nở nụ cười: “Nếu như ta không tự sát thì sao?”  

Lão già nhìn thẳng vào Đường Thanh: “Vậy cô chính là kẻ phản bội của Đường tộc”.  

Đường Thanh trầm ngâm một lát.  

Lúc này, Diệp Huyên bỗng nhiên hỏi: “Làm sao các ngươi tìm được ta?”  

Lão già lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự coi thuật ẩn náu của mình là vô địch thiên hạ sao?”  

Diệp Huyên cười nói: “Các ngươi tìm được ta nhưng lại không thể đưa cao thủ của Đường tộc đến, các người thật sự có vấn đề nha!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.