Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1600-1603



1600: “lợi Hại Cỡ Nào”


Đường Thanh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.

Diệp Huyên bấm tay một chút, một tia ánh sáng trắng biến mất vào trong giữa hai ch ân mày Đường Thanh, rất nhanh, cấm chế của Đường Thanh được giải trừ!
Đường Thanh cười cười: “Vì sao?”

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Đường Thanh cô nương, ta cũng nói thật với cô! Thả cô đi, cũng không phải là thương hoa tiếc ngọc”.

Đường Thanh cười hỏi: “Vậy là vì cái gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Đường gia đã từ bỏ cô, ta giữ cô bên người, không có tác dụng gì, thả cô đi, có lẽ cô niệm tình, ngày sau nói không chừng còn có thể giúp ta chút gì đó! Hơn nữa, ta cảm thấy sau khi cô đi, khẳng định sẽ không trung thành với Đường gia nữa, thậm chí sẽ gây phiền toái cho Đường gia.

Nói một câu đơn giản, cô rời đi, không có hại gì với ta, thậm chí về sau có thể sẽ có lợi!”
Đường Thanh im lặng một lát, sau đó cười nói: “Cảm ơn!”
Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Cảm ơn ta cái gì?”
Đường Thanh khẽ cười nói: “Cảm ơn sự thẳng thắn của ngươi, Diệp công tử, sau khi ở chung với ngươi, tuy rằng da mặt ngươi rất dày, nhưng không thể không nói, ngươi là một người rất tốt, Kiếm Tông vứt bỏ ngươi, tuyệt đối là tổn thất lớn nhất đời bọn hắn!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, nhưng rất nhanh lại dừng lại: “Diệp công tử, về sau không nên dễ dàng tin phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ”.

Diệp Huyên cười nói: “Ta hy vọng về sau sẽ không là kẻ địch với Đường Thanh cô nương, đương nhiên, nếu thật sự có một ngày như vậy, Đường cô nương yên tâm, kiếm của ta rất nhanh, bảo đảm sẽ không đau!”
Đường Thanh khẽ gật đầu: “Bảo trọng!”
Nói xong, nàng ta biến mất ở cách đó không xa.

Diệp Huyên nhìn ra xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này, tiếng Đế Khuyển đột nhiên vang lên: “Diệp tiểu tử, có phải ngươi có ý với nha đầu kia không?”
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Ngươi nghĩ sao?”
Đế Khuyển nói: “Ta cảm thấy nha đầu kia có ý với ngươi?”

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Đế Khuyển huynh, gần đây nghỉ ngơi tốt rồi?”
Đế Khuyển nói: “Cũng tạm, thực lực tăng lên khá nhiều!”
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Lợi hại cỡ nào?”
Đế Khuyển lạnh nhạt nói: “Cũng chỉ tương đương với Chứng Đạo Cảnh thôi!”
Diệp Huyên ngây người: “Mạnh như vậy?”
Đế Khuyển nói bằng giọng lạnh lùng: “Như vậy mà mạnh? Ngươi sợ là không biết thời kỳ đỉnh cao của ta! Nếu ta ở thời kỳ đỉnh cao, ta nói cho ngươi, mấy người mà bây giờ ngươi gặp phải, ta chỉ dùng một cái tát có thể đánh chết!”
Diệp Huyên cười ha ha: “Vậy về sau ta phải nhờ Đế Khuyển huynh bao bọc rồi!”.

Chương 1601


Đế Khuyển hỏi: “Tiếp theo có tính toán gì không?”  

Diệp Huyên đang muốn nói, lúc này, tháp Giới Ngục đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, ngay sau đó, tháp Giới Ngục khẽ rung lên, như đang nói gì đó.  

Một lát sau, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi có thể nói nói chuyện không?”  

Tháp Giới Ngục rung lên dữ dội, trực tiếp đâm về phía Diệp Huyên!  

Diệp Huyên thay đổi sắc mặt, giơ ngang kiếm lên.  

Ầm!   . Truyện Quân Sự

Diệp Huyên bị đẩy lùi ra xa trăm trượng trong nháy mắt!  

Tháp Giới Ngục còn muốn ra tay, Huyên đột nhiên cả giận nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nếu không...”  

Cách đó không xa, tháp Giới Ngục đột nhiên biến mất, một đường ánh sáng đen chợt lóe lên từ giữa sân.  

Oanh!  

Diệp Huyên lại bay ra ngoài!  

Trên mặt đất, Diệp Huyên bò đứng dậy, lúc này, tháp Giới Ngục xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó nhảy nhảy, rất kiêu ngạo....  

Diệp Huyên tức giận nhăn mặt, sao mình lại chọc phải sát tinh chứ!  

Lúc này Đế Khuyển đột nhiên nói: “Có phải linh hồn của tháp này tỉnh rồi không?”  


Diệp Huyên cười khổ: “Ta cũng không biết! Nếu linh hồn tháp thức tỉnh.... Hẳn là sẽ không ấu trĩ như vậy!”  

Hiện tại biểu hiện của tháp Giới Ngục chính là có hơi ấu trĩ!  

Đế Khuyển trầm giọng nói: “Ngươi nói, có phải sau khi nó bị thương nặng, chỉ số thông minh cũng xuất hiện vấn đề?”  

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Có thể!”  

Đế Khuyển nói: “Tạm thời không lo chuyện này, hình như vừa rồi nó muốn ngươi làm gì đó, ngươi nhìn có hiểu không?”  

Diệp Huyên lắc đầu, đang định nói, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn: “Ta hiểu!”  

Diệp Huyên nao nao: “Ngươi hiểu được?”  

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Nó muốn ngươi tìm đồ!”  

Diệp Huyên hỏi: “Tìm cái gì?”  

Tiểu Linh Nhi quay đầu nhìn về phía tháp Giới Ngục, sau đó cô bé huyên thuyên không biết đang nói cái gì, mà tháp Giới Ngục kia đột nhiên nhảy trái nhảy phải...  

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ: “Đế Khuyển huynh, ngươi nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì không?”  

Đế Khuyển nói: “Ngươi đánh giá cao ta rồi! Thế giới của các đại lão, đâu phải cặn bã như ta có thể hiểu được!”  

Diệp Huyên: “...” 


1602: Tìm Kiếm Đạo Tắc!  


Lúc này, Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyên: “Nó bảo ngươi đi tìm cái gì đạo... đạo...”  

Diệp Huyên nói: “Đạo tắc?”  

Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu: “Đúng, chính là đạo tắc!”  

Diệp Huyên hỏi: “Nó muốn tìm đạo tắc?”  

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Nó nói, ngươi quá lười, không chịu đi tìm đạo tắc, ngươi chính là...”  

Nói đến đây, cô bé liếc nhìn Diệp Huyên, không nói gì.  

Diệp Huyên hỏi: “Là cái gì?”  

Tiểu Linh Nhi do dự một lúc, sau đó nói: “Nó nói ngươi là đồ ngốc, không đuổi tầng sáu đi, thật sự là quá ngu ngốc!”  

Diệp Huyên tối sầm mặt: “Những lời này là ngươi nói!”  

Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Là nó nói!”  

Bên cạnh, tháp Giới Ngục rung lên, như đang nói cái gì!  

Tiểu Linh Nhi lại nói: “Nó nói, ta nói đúng, ngươi là đồ ngốc! Ngươi là đại ngốc...”  

Nói đến đây, dường như cô bé ý thức được điều gì, vội vàng câm miệng.  

Diệp Huyên: “....”  


Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Ta nói gì sai rồi sao?”   .

Diệp Huyên lắc đầu: “Không, ngươi rất xuất sắc... Thật đó!”  

Tiểu Linh Nhi cười hì hì, sau đó cô bé chỉ vào bên phải: “Nó nói bên đó có đạo tắc, bảo ngươi đi.”  

Diệp Huyên nhìn về bên phải, sau khi lặng im một lát, hắn gật đầu: “Đi!”  

Nói xong, hắn đặt Tiểu Linh Nhi lên tháp Giới Ngục, sau đó mang theo tháp Giới Ngục biến mất.  

Tìm kiếm đạo tắc!  

Muốn phát huy uy lực của tháp Giới Ngục, cách tốt nhất chính là đạo tắc!  

Mà đạo tắc không chỉ có có thể sửa chữa phục hồi tháp Giới Ngục, còn có thể tăng thực lực của hắn lên!  

Tình hình như bây giờ, hắn nhất định phải mau chóng tăng thực lực của chính mình, nếu không, chờ Liên Minh Trật Tự và Đường tộc khôi phục lại tinh thần, khi đó, với thực lực của hắn bây giờ, căn bản không có khả năng chống lại đối phương.  

Dưới sự dẫn dắt của tháp Giới Ngục, Diệp Huyên biến mất nơi cuối chân trời mênh mông.  

....  

Vạn Sơn Thành.  

Lúc này Vạn Sơn Thành đã là một đống hỗn độn! 


1603: Ai Lại Tin Được Chuyện Đó?  


Mười mấy cao thủ Đạo Cảnh giao đấu tại đây, nơi này làm sao chịu nổi?  

Mà ở đây, Đường tộc và Liên Minh Trật Tự rất ăn ý không nhằm vào nhau, mục tiêu của bọn họ đều là nhà họ Tần!  

Nhà họ Tần lúc này chỉ còn lại Tần Tiếu còn có Tần Minh và Tần Phong!  

Những người khác đều đã chết!  

Mà Tần Minh và Tần Phong không tranh chấp nội bộ nữa, nếu tiếp tục, vậy thì mọi người đều phải chết!  

Tần Tiếu nhìn chằm chằm Lâm Mục ở cách đó không xa: “Lâm huynh, sự việc thật sự phải làm tuyệt tình như vậy sao?”  

Lâm Mục lạnh nhạt nói: “Sự việc làm tuyệt tình? Nhà họ Tần ngươi trước mặt Đường tộc ta là một đằng, sau lưng lại là một nẻo, ta nói cho ngươi, hôm nay nếu nhà họ Tần ngươi không giao bảo vật kia ra, đừng nói ngươi, cả nhà họ Tần đều phải chết!”  

Tần Tiếu nhìn về phía hai người Tần Minh, gằn giọng nói: “Hai người các ngươi thật sự muốn cả nhà họ Tần chôn theo sao?”  

Tần Phong nhìn Tần Minh: “Cho dù ngươi không quan tâm bản thân, chẳng lẽ cũng không quan tâm con cháu ngươi?”  

Tần Minh trầm mặc, một lát sau, lão ta nhìn về phía đám người Lâm Mục, nhẹ giọng nói: “Lúc ở trong mật thất, ta muốn thu phục chí bảo kia, nhưng mà, nó lại đột nhiên biến mất! Nếu ta đoán không sai, nó đã trở lại bên người Diệp Huyên rồi!”  

Lâm Mục lắc đầu cười: “Nói thật, ta cũng có chút đồng tình với Diệp Huyên rồi. Hắn có thể sống đến bây giờ, cũng không dễ dàng! Loại tình huống này, các ngươi còn muốn giá họa hắn, các ngươi không thấy cắn rứt lương tâm à?”  


Tần Tiếu: “...”  

....  

Nghe thấy lời của Lâm Mục, sắc mặt Tần Tiếu và mọi người lập tức trở nên vô cùng khó coi.  

Rõ ràng mấy người Lâm Mục này căn bản không hề tin lời của Tần Minh!  

Nhưng mà cũng đúng thôi, ai lại tin được chuyện đó?  

Lúc này, ánh mắt Lâm Mục dần trở nên lạnh lẽo: “Tần Tiếu, ta không có thời gian dây dưa với ngươi, một câu thôi, giao hay không giao!”  

Sắc mặt Tần Tiếu hung dữ: “Giao? Ta cái gì cũng không có, ngươi bảo ta giao cái gì?”  

Nói đến đây, lão ta nhìn Tần Minh: “Ngươi thật sự muốn đem cả gia tộc chôn theo sao?”  

Tần Minh trầm giọng nói: “Vật đó, quả thật là tự mình chạy mất, bây giờ nhất định là ở trong tay Diệp Huyên!”  

Tần Tiếu rống giận: “Lời này của ngươi, chính ngươi tin nổi không? Ngươi tin sao?”  

Tần Minh không nói gì. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.