Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1620-1623



1620: “sao Ngươi Không Nói Sớm


Nào ngờ cô gái váy đen chỉ khinh khỉnh cười một tiếng, vung quyền lên đón lấy nắm đấm của Triệu Mục, vừa đơn giản vừa bạo lực.

Khi hai quả đấm va vào nhau, một âm thanh chấn động màng nhĩ bùng phát, không gian bốn phía run rẩy kịch liệt.

Bọn họ không những không lùi lại mà còn gắng gượng đón lấy sức mạnh của người kia.


Bỗng nhiên, nắm đấm của cô gái váy đen vươn về trước.

Uỳnh!
Không gian khắp nơi nứt ra nhưng Triệu Mục vẫn không mảy may suy suyển.

Cô gái váy đen không khỏi nhíu mày, nào ngờ lúc này Triệu Mục buông tay, hóa đấm thành chưởng túm lấy tay đối thủ.

Một luồng sức mạnh túa ra từ người nàng ấy, đồng thời một tia sáng màu đen cũng phóng ra từ tay cô gái váy đen.

Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, không gian trong chu vi nghìn trượng trở thành một màu đen đặc.

Liên Minh Trật Tự và những cường giả Đường tộc có mặt lập tức biến sắc, vội vàng lùi lại, chỉ có hai cô gái kia vẫn đang giao thủ kịch liệt ở nơi kia khiến cho không gian khắp nơi vỡ nát tan tành, những hòn đảo bên dưới đều bị uy lực của cả hai nghiền thành bột vụn.

Sắc mặt Lâm Mục và ông lão áo đen trở nên nghiêm túc cực kỳ khi chứng kiến sức mạnh quá khủng khiếp của hai người họ, có thể nói là hơn xa tất cả những người còn lại ở đây.

À không, vẫn còn một tên Diệp Huyên!
Nào ngờ khi bọn họ nhìn sang nơi hắn vừa đứng thì chỉ làm gì có ai ở đó nữa, hắn đã chạy từ thuở nào rồi.


Sắc mặt những người khác đen như đáy nồi.

Ông lão áo đen vội vã hô tên với hai người còn đang hăng hái đánh nhau kia: “Dừng tay đi! Diệp Huyên chạy rồi!"
Hai cô gái nghe vậy thì đồng thời ngừng tay, thấy Diệp Huyên quả thật đã không còn bóng dáng thì không hẹn mà cùng nhíu mày.

Cô gái váy đen cả giận chỉ vào ông lão: “Sao ngươi không nói sớm?"
Lão ta nghẹn họng,.

1621: Tóm Lại: GIỎI THÌ CỨ LÊN LÀM.  


Ông lão áo đen lắc đầu, thở dài ngao ngán. Lão biết nếu lão đã nghĩ đến chuyện này thì cao tầng Liên Minh Trật Tự sao có thể không nghĩ đến, nhưng cũng biết phía trên đang do dự rằng một khi động đến Diệp Huyên sẽ khiến cho mâu thuẫn giữa Liên Minh Trật Tự và Đường tộc trở nên căng thẳng hơn.  

Bởi vì Đường tộc tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bảo vật ấy rơi vào tay họ, đó có là nguyên nhân duy nhất Diệp Huyên có thể tung tăng đến giờ phút này.  

Nhưng thôi, mọi chuyện bây giờ không còn liên quan đến lão ta nữa.  

Lão cũng không muốn nghĩ bất kỳ điều gì liên quan đến Diệp Huyên cả, bằng không sẽ lại đau đầu, vì vậy nhanh chóng đưa những người khác đi.  

...  

Quần Anh Điện, Đường tộc.  

Đây là nơi dành riêng cho những dịp nghị sự đặc biệt trong tộc, ngay cả con cháu cũng không có tư cách bước vào.  

Trước điện là pho tượng vô cùng sống động của một cô gái trong tà váy trắng thêu hoa, tóc dài xõa vai xen lẫn những bím nhỏ, tay phải cầm một quyển sách có tên "Thời gian và chiều không gian".  

Cô gái này chính là thiên tài ưu tú nhất lịch sử Đường tộc: Mục Nam Tri, đồng thời cũng là nữ gia chủ đầu tiên của dòng họ.  

Theo lý mà nói, họ của bà nên là Đường mới đúng, nhưng bà lại kiên quyết giữ họ Mục. Tộc nhân không dám làm trái lời, cứ thế tuân theo.  

Ở bên dưới pho tượng là một dòng chữ "Ai nói nữ tử không bằng nam nhi?".  


Những lời này đã thay đổi địa vị của phái nữ trong Đường tộc một cách ngoạn mục.  

Trước kia, việc đi học, tu luyện, tài nguyên chỉ thuộc về nam giới trong tộc; ngày nay, nữ giới cũng có thể hưởng những đặc quyền ấy. Họ không những sở hữu địa vị và quyền lợi ngang hàng với phái nam mà còn có thể làm Thế tử, trở thành Gia chủ.  

Hơn nữa, Đường tộc không câu nệ thân phận. Con cái tộc trưởng bất tài thì đào thải, con cái nô bộc có tài thì trọng dụng.  

Tóm lại: giỏi thì cứ lên làm.  

Tộc trưởng hiện nay của họ, Đường Diêm, trước kia chỉ là đứa con riêng của một hậu duệ sa sút trong tộc và một người tì nữ.  

Quần Anh Điện là nơi Tộc trưởng chuyên dùng để triệu tập cường giả trong tộc đến thương nghị khi có chuyện trọng đại, vì vậy bình thường không ai đặt chân đến.  

Mà hôm nay, trong điện lại có hơn ba mươi người, thấp nhất trong đó đã đến Đạo Cảnh.  

Có già có trẻ, cũng có không ít nữ, trong đó có cả Đường Thanh  

Một hồi sau, khi một cái bóng xuất hiện trên đại điện, tất cả những người có mặt đồng loạt thi lễ: “Tham kiến Tộc trưởng!"  

Đây chính là tộc trưởng Đường tộc, một trong sáu đại cao thủ đương thời - Đường Diêm.  

Ông ta lên tiếng: “Việc nhà họ Tần tạm thời gác lại. Hôm nay chúng ta sẽ thương nghị về Diệp Huyên. Có lẽ chư vị nơi đây có người chưa biết hắn là ai, vậy thì Đường Phong, ngươi nói cho mọi người biết đi”.


1622: Người Sau Lưng Diệp Huyên Ư?  


Một gã thanh niên bước ra, không ai khác chính là Cửu công tử Đường Phong của Đường tộc, một trong những người đang tranh đoạt vị trí Thế tử.  

Gã ta thi lễ với mọi người trong điện rồi nói: “Diệp Huyên sinh ra ở nhà họ Diệp chốn Thanh Thành, mẫu thân là con gái gia tộc Độc Cô ở Thượng giới, phụ thân không rõ là ai. Người này tiếp xúc với kiếm đạo năm mười tám tuổi, mười chín đã thành Kiếm Tiên, sau lưng có một người bí ẩn không rõ lai lịch lẫn thân phận. Ưu điểm: thiên phú kiếm đạo rất cao, tâm tư khó đoán, quyết đoán sát phạt, ý chí kiên định, trọng tình trọng nghĩa, biết phải trái, mặt dày, không bảo thủ, có thể nằm gai nếm mật, làm việc người khác không thể làm”.  

Gã ta thoáng dừng lại một chút: “Khuyết điểm: Trọng tình trọng nghĩa, biết phải trái, quá quan tâ m đến muội muội và bạn bè. Nếu Đường tộc ta không thể đường đường chính chính tiêu diệt hắn thì có thể xuống tay từ thân nhân bạn bè, đặc biệt là muội muội hắn, chắc chắn sẽ thành công!"

Cảm nhận được tầm mắt của những người trong điện, Đường Phong mỉm cười: “Nhưng Đường tộc ta là đại gia tộc, nếu không thể đối phó với Diệp Huyên mà lại nhằm vào người thân của hắn thì không khỏi quá mất mặt”.  

Một người đàn ông khác bỗng bước ra khỏi hàng, cười nói: “Cửu đệ nói vậy sai rồi. Đại trượng phu làm việc không câu nệ tiểu tiết. Đường tộc ta có thể sừng sững đến ngày nay không phải nhờ vào nhân từ và đạo nghĩa”.  

Những người khác nhìn sang, đây chính là Nhị thiếu gia Đường Ách, cũng là một trong những người đang tranh đoạt vị trí Thế tử.  

Đường Phong đáp: “Nhị ca có lý, nhưng tộc ta là thế gia đại tộc, nếu không đường đường chính chính đối mặt Diệp Huyên mà lại nhằm vào thân nhân bạn bè của hắn... Chẳng lẽ không sợ trở thành cái đích cho thiên hạ cười chê?"  

Đường Ách chỉ lắc đầu nhếch mép: “Cường giả vì sao phải quan tâ m đến cái nhìn của kẻ yếu? Một con voi liệu sẽ để ý đến kiến hôi ư?"  

Đường Phong mỉm cười: “Đó chính là quan điểm và lập trường của Nhị ca, nhưng ta vẫn kiên trì với suy nghĩ của ta”.  

Đối phương đáp: “Vậy hãy để Tộc trưởng định đoạt”.  

Mọi cặp mắt đổ dồn vào Đường Diêm, ông ta chỉ nhìn xuống đám người, lên tiếng: “Thanh Nhi thấy thế nào?"  

Những người khác kinh ngạc nhìn người vừa được gọi tên.  


Gương mặt còn mang nét cười của Đường Phong lập tức quay sang nhìn Đại tiểu thư.  

Đường Ách chậm rãi nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.  

Đường Thanh mở miệng: “Đường tộc ta đến nay vẫn không có một chút tin tức gì về người sau lưng Diệp Huyên”.  

Nhiều cặp chân mày nhíu lại.  

Người sau lưng Diệp Huyên ư?  

Đại tiểu thư nhìn quanh một vòng rồi tiếp lời: “Vì sau bảo vật ấy lại rơi vào tay hắn? Phụ thân hắn là ai? Phân thân của Tinh chủ tinh vực Vị Ương ngày đó vì sao lại im hơi lặng tiếng mà biến mất? Còn vô số những cường giả tinh vực kia, ai là người đã xóa sổ họ trong nháy mắt? Đó là một người hay một thế lực? Những điều này, Đường tộc chúng ta hoàn toàn không hay biết”.  

Đường Diêm gật đầu: “Tiếp đi”.  

Đường Thanh: “Đường tộc ta là một trong những thế lực hùng mạnh nhất đương thời, nhưng ta cho rằng chúng ta không nên khinh thường bất kỳ ai, đặc biệt là người tên Diệp Huyên này. Việc bảo vật bậc ấy nằm trong tay hắn đã là kỳ lạ, chưa kể đến việc bên người hắn còn có một con đại ác thú đến từ thời đại của Thần tộc”.  

Một lão già bỗng lặp lại: “Ác thú đến từ thời đại của Thần tộc?"  

Đường Thanh gật đầu: “Khi ở cùng với hắn, ta đã nhìn thấy con ác thú này, quả thật đến từ Thần tộc”.  

Đường Phong cất giọng hỏi: “Đại tỷ đang nói đến con yêu thú bên người hắn ở tinh vực Vị Ương kia?" 


1623: "Ta Là Người Của Nhà Họ Đường!"  


"Chính là nó”.  

Gã ta gật gù: “Xem ra là ta mắt vụng, không nhìn ra lai lịch thật sự của nó”.  

Đường Thanh nói với Đường Diêm: “Tộc trưởng, ta cho rằng chúng ta nên âm thầm quan sát trước vì hai lý do. Thứ nhất, người muốn sở hữu bảo vật kia không chỉ có Đường tộc ta mà còn có Liên Minh Trật Tự, thậm chí Yêu tộc cũng đã rục rịch ngóc đầu, học trò của Nam Phái Võ Sư là Triệu Mục cũng đang tìm kiếm hắn, những vết tích ấy cho thấy có người càng sốt ruột hơn chúng ta. Ai ra tay trước, người đó sẽ ép Diệp Huyên tung ra con bài tẩy, hay đúng hơn là người đứng sau hắn. Lý do thứ hai, bảo vật ấy rơi vào tay ai vào lúc này, người đó cũng sẽ thành đích ngắm cho những thế lực khác. Cho dù là Đường tộc ta khi chiếm được nó cũng sẽ ép Liên Minh Trật Tự và Yêu tộc phải liên thủ, bởi vì bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn chúng ta độc đại”.  

Ả ta nói xong thì trở về vị trí, để Đường Diêm lên tiếng: “Chư vị thấy thế nào?"  

Một lão già liếc nhìn Đường Thanh: “Nếu trong lúc chúng ta âm thầm quan sát, bảo vật ấy rơi vào tay Liên Minh Trật Tự thì sao?"  

Ả ta nhẹ giọng đáp: “Hẳn chư vị cũng đang có cùng một nỗi bận tâm với trưởng lão đây. Thật ra chúng ta có thể nhờ Tộc trưởng ra mặt kềm chế Tinh chủ kia, ông ta không ra tay, ta cũng không ra tay. Từ đó, Liên Minh Trật Tự muốn giành được bảo vật ắt phải phái người đi giết Diệp Huyên, nhưng trong nội bộ họ không ai có thể cầm chắc khả năng thành công cả, trừ Tinh chủ. Từ đó, Liên Minh Trật Tự phải đấu đến cùng với Diệp Huyên để giành bảo vật, mà Đường tộc chúng ta chỉ cần âm thầm quan sát, khi cần mới ra tay”.  

Đường Phong bỗng lên tiếng: “Ý của Đại tỷ là chúng ta tạm thời không ra tay nhưng cũng không bỏ mặc. Cho dù là ai hành động trước, một khi Diệp Huyên thua hay bị giết thì chúng ta mới ra mặt, đúng chứ?"  

Đường Thanh gật đầu: “Chúng ta càng muốn lấy được bảo vật thì càng phải bình tĩnh”.  

Ả dừng lại một thoáng rồi tiếp tục: “Tổ tiên Nam Tri năm ấy từng nói đánh giang sơn dễ, giữ giang sơn khó. Đường tộc ta đi đến địa vị hôm nay đã không hề dễ dàng, vì vậy càng không thể bước đi sai lầm, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục”.  

Ả ta nói với Đường Diêm: “Ta đã trình bày xong, hết thảy do Tộc trưởng định đoạt”.  


Ông ta mới cất giọng: “Có ai còn có ý kiến khác?"  

Lúc này, Đường Ách bỗng quay sang Đường Thanh: “Đại tỷ nói rằng chúng ta không chỉ không thể ra tay trước mà còn phải ngăn cản Liên Minh Trật Tự lấy được bảo vật, vậy chẳng khác nào chúng ta đang bảo vệ Diệp Huyên?"  

"Nhị đệ cho rằng ta đang thiên vị hắn ư?"   

Đường Thanh mỉm cười nhìn sang, nghe gã đáp: “Đại tỷ hiểu lầm rồi”.  

"Ta là người của nhà họ Đường!"  

Ả ta nhấp môi khẳng định xong thì không nói thêm gì nữa.  

Đường Ách cũng chỉ nhìn sang chứ không mở miệng, bằng không sẽ không khác gì công kích trực tiếp, một hành động không hề sáng suốt vào lúc này.  

Đường Diêm đứng lên: “Làm theo lời Đường Thanh”.

Nói rồi ông ta biến mất, nhưng chưa đầy một khắc sau đã xuất hiện lại: “Nhà họ Tần có việc lạ, các ngươi chớ dây vào, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.