Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1647-1650



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1647: Thiêu Đốt Linh Hồn!


Võ Vấn cười nhẹ: “Ngươi có một ca ca tốt!”
Nói rồi ông ta quay người nhìn đến đám người Trật Tự ở gần đó, nhẹ giọng nói: “Đám người các ngươi phải nhớ, nhớ lấy ngày hôm nay, nhớ lấy ngày hôm nay Võ Viện ta bị người ta làm nhục thế nào.


Thế giới này, không có đúng sai, chỉ có mạnh và yếu! Yếu chính là tội lỗi!”
Vừa dứt lời, một ngọn lửa chợt bùng lên từ trong cơ thể ông ta.

Thiêu đốt linh hồn!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người của Võ Viện đều biến sắc.

“Viện trưởng!

Trong trận chiến, tròng mắt nhiều cao thủ như muốn nứt toạc, nhưng bọn họ đều bị cao thủ Liên Minh Trật Tự kiềm chế, căn bản không thể nào ngăn cản.

Sau lưng Võ Vấn, Diệp Liên thoáng chốc đã rơi nước mắt: “Võ gia gia…”
Võ Vấn nhẹ giọng nói: “Nha đầu, nhớ rõ, con người một khi yếu đuối thì sẽ bị ức hiếp, vì vậy ngươi phải trở nên mạnh mẽ! Mà con đường tiếp sau đây, chỉ có thể tự ngươi đi thôi!”
Vừa dứt lời, ông ta hoá thành một ngọn lửa xông về phía cao thủ Liên Minh Trật Tự cách đó không xa.

Ở gần đó, ông già kiếm tu kia của Liên Minh Trật Tự đột nhiên nói: “Các ngươi mai rút lui!”

Vừa dứt lời, những người chấp pháp của Liên Minh Trật Tự đồng loạt lui về sau.

Ông già kiếm tu nắm chặt kiếm trong tay, thanh kiếm trong tay ông ta run rẩy kịch liệt, rất nhanh,
.

1648: Đến Trễ Rồi!


Bên dưới, Diệp Liên đi đến vị trí mà lúc trước Võ Vấn đã đứng thì dừng lại, cô bé nhìn phía trước, bất giác nước mắt lại rơi xuống.  

Cô thật sự xem Võ Viện là người thân!  

Lúc này, ông già kiếm tu kia đột nhiên điểm một ngón tay, một luồng kiếm quang bay thẳng đến.  

Diệp Liên chợt ngẩng đầu, đôi tay cô bé đánh mạnh về phía trước, hai luồng sức mạnh từ trong lòng bàn tay quét mạnh ra ngoài. Hai luồng sức mạnh này vừa xuất hiện thì lập tức bị kiếm quang kia chém vỡ. Sau đấy, kiếm quang lập tức xiên thẳng qua vai trái Diệp Liên, sức mạnh kinh khủng kéo theo cô bé bay thẳng một đường về phía sau, cuối cùng, thanh kiếm trực tiếp ghi cả người Diệp Liên vào bên trên đại điện, mà khi cơ thể vừa dừng lại thì lại có thêm một thanh kiếm lẳng lặng phóng đến đâm thẳng qua vai phải.  

Cứ như vậy, Diệp Liên bị hai thanh kiếm ghim chặt bên trên cung điện, mà quần áo của cô bé lúc này đã bị nhuốm đỏ màu máu!  

Diệp Liên cắn chặt răng, dù có đau cô bé cũng không kêu thành tiếng.  

Ở phía xa, ông già kiếm tu kia đang định ra tay, thì đúng lúc đó Diệp Liên đột nhiên nhắm hai mắt gào thét: “Ca!”  

Vù!  

Đột nhiên một tiếng kiếm vang vọng từ phía chân trời!  

Trong không trung, Tần Thiên khẽ nheo hai mắt, tay phải từ từ siết chặt lại.  

Trong tối, tất cả cao thủ Đường tộc nhìn về phía trước Diệp Liên, ở đó, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông!  

Người đến, chính là Diệp Huyên!  

Nhìn thấy Diệp Huyên, Tần Thiên nhíu mày, ông ta không ngờ Diệp Huyên lại xuất hiện quang minh chính đại như vậy, chứ không phải ẩn nấp trong tối ám sát!  

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của ông ta!  


Nhưng đối với ông ta mà nói, đương nhiên đây là một chuyện tốt.  

Nếu Diệp Huyên trốn trong tối thì ông ta còn kiêng dè đôi chút, nhưng nếu như Diệp Huyên công khai ra mặt như thế thì sức chiến đấu cùng lắm chỉ tương đương với một Tri Đạo Cảnh mà thôi.  

Diệp Huyên đi đến phía trước cung điện bị phá vỡ kia, khi nhìn thấy Diệp Liên bị ghim trên cung điện, toàn thân đầy máu, hắn nhất thời ngẩn cả người.  

Ngay sau đó, Diệp Huyên tự tát mình một cái thật mạnh.  

Đến trễ rồi!  

Đến trễ rồi!  

Đến trễ rồi!  

Diệp Huyên siết chặt hai tay, lòng đau như cắt. Đôi tay hắn dần dần siết chặt lại, móng đâm thẳng vào lòng bàn tay, chảy cả máu.  

Chấn động!  

Cả người Diệp Huyên bắt đầu run rẩy dữ dội, lúc này, trong cơ thể hắn máu huyết như đang dần sôi sục!  

Cùng lúc đó, quân thân hắn dần dần xuất hiện từng luồng hồng mang.  

Phẫn nộ!  

Tự trách! 


1649: Huyết Mạch Thức Tỉnh!


Đương nhiên, phần lớn đều là phẫn nộ.  

Diệp Huyên chưa bao giờ căm phẫn như thế này, cơn giận dữ kinh khủng như vậy rất hiếm thấy trước đây, mà lúc này, dưới tác động từ cơn phẫn nộ, máu huyết trong cơ thể hắn từ từ sôi trào, mà khắp người hắn hồng mang càng lúc càng dày, không chỉ vậy, tóc tai của hắn cũng bắt đầu chậm rãi đổi màu.  

Cũng chính lúc này, sắc mặt Diệp Huyên đột nhiên nhăn nhó hung tợn, thoạt nhìn rất đau khổ!  

Khơi thông!  

Hắn cảm thấy bản thân như muốn nổ tung!  

Ở phía xa, ông già kiếm tu cau mày, ông ta đang muốn ra tay thì lúc đó, đột nhiên Tần Thiên lên tiếng: “Hắn tẩu hoả nhập ma rồi!”  

Tẩu hỏa nhập ma?  

Ông già kiếm tu nhìn Diệp Huyên, quả nhiên là vậy, Diệp Huyên bây giờ, khoé miệng thậm chí còn chảy máu liên tục.  

Điểm giới hạn!  

Cơn phẫn nộ và máu huyết của hắn đều đã đạt đến điểm giới hạn, thế nhưng chỉ còn thiếu một chút, thiếu một chút nữa thì có thể đột phá cả hai.  

Nhưng nếu như điểm này không thể đột phá thì hắn chắc chắn phải chết!  

Trong không trung, Tần Thiên lắc đầu: “Đúng là kịch tính, chưa từng nghĩ đến thiên tài kiếm tu một thế hệ lại tự ép mình chết!”  


Lúc này, Diệp Liên đột nhiên lại nói: “Ca, bọn họ ức hiếp muội, đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ!”  . Truyện Hài Hước

Nghe vậy…  

Diệp Huyên lập tức mở mắt, hai mắt bên trong đỏ rực, tràn đầy tia máu, gần như là cùng lúc đó, cả đầu đen tuyền của hắn trong phút chốc đã biến thành đỏ máu!  

Ầm ầm!  

Một tia máu phóng thẳng lên trời cao, chân trời đỏ rực màu máu!  

Trong sân, vẻ mặt mọi người đều thay đổi!  

Trong không trung, Tần Thiên nhìn Diệp Huyên chằm chằm, lúc này, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi.  

Trong tối, đột nhiên Đường Phong khẽ nói: “Đây là huyết mạch thức tỉnh…”  

Huyết mạch thức tỉnh!  

Đường Thanh nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói gì.  

Bên trong tháp Giới Ngục.  

A Việt mở bừng mắt, khẽ nhíu mày, trầm mặc một lúc, nàng ta lại nhắm mắt lại: “Thảo nào…” 


1650: Một Kiếm Chém Vỡ Kiếm Của Kiếm Thánh?


Bên trong Võ Viện bên dưới, từng hơi thở mạnh mẽ tản ra liên tục từ bên trong cơ thể Diệp Huyên, cùng lúc đó, cả khuôn mặt hắn dữ tợn vô cùng đáng sợ!  

Khoảnh khắc này, Diệp Huyên giống như một con dã thú điên cuồng.  

Diệp Huyên nhìn chằm chằm ông già kiếm tu Liên Minh Trật Tự kia, ánh mắt hắn đỏ rực màu máu, khiến người ta không rét mà run.  

Ông già kiếm tu nhìn Diệp Huyên, ánh mắt nghiêm trọng nhưng không e sợ, thanh kiếm trong tay ông ta dao động kịch liệt.  

Vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên gầm lên: “Đồ chó già!”  

Ngay sau đó, một tia kiếm mang đỏ máu chợt loé lên từ trong sân lướt đến.  

Vù!  

Tiếng kiếm vang lên xé trời, chấn động cả trời cao!  

Tốc độ Diệp Huyên rất nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt ông già, lần này, hắn không sử dụng phi kiếm mà dùng Rút Kiếm Định Sinh Tử!  

Hắn dùng Rút Kiếm Định Sinh Tử trong cơn thịnh nộ.  

Với trạng thái này, uy lực kiếm này của Diệp Huyên hoàn toàn không cùng cấp bậc với Rút Kiếm Định Sinh Tử trước đây…  

Một kiếm này vừa đánh ra, sắc mặt ông già kiếm tu lập tức thay đổi.  


Ánh mắt ông ta tràn ngập sự kinh sợ.  

Không kịp nghĩ nhiều, ông già kiếm tu tay phải cầm kiếm đâm về phía trước, lưỡi kiếm lóe tia sáng lạnh  như sấm chớp.  

Hai thanh kiếm va chạm trực tiếp mạnh mẽ, có thể nói là đối chọi gay gắt.  

Kiếm Diệp Huyên hạ xuống.  

Ầm!  

Thanh kiếm trong tay ông già kiếm tu vỡ nát ngay tức khắc, đồng thời bản thân ông ta cũng lập tức bị đánh bay ra ngoài đến mấy trăm trượng, trong lúc bị đánh bay đi, không gian bị xé rách từng chút một, vô cùng kinh người!  

Thấy cảnh này, sắc mặt Tần Thiên trên không trung lập tức thay đổi.  

Không chỉ Tần Thiên mà cả cao thủ Đường tộc trong tối cũng mang theo vẻ mặt kinh sợ.  

Một kiếm chém vỡ kiếm của Kiếm Thánh?  

Bên dưới, Diệp Huyên sau khi một kiếm chém nát kiếm của ông già kiếm tu cũng không hề dừng tay, hắn lại xuất hiện trước mặt ông già kiếm tu, lại chém xuống một kiếm.  

Vẻ mặt ông già


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.