Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1686-1689



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1686: Bỏ Chạy Không Hề Do Dự!


Lúc thần lôi bốn màu rơi xuống người tiểu tử màu trắng nọ, mọi người lập tức hóa đá.

Bởi vì tiểu tử màu trắng vẫn ở đấy, nhưng thần lôi bốn màu đã biến mất rồi!
Bị hấp thụ?
Trên hư không, vẻ mặt của Tinh chủ trở nên vô cùng nghiêm túc.


Đường Diêm cũng thế!
Hấp thụ thần lôi bốn màu?
Sao có chuyện đó được?
Giữa không trung, tiểu tử màu trắng kia đột nhiên giật mình một cái, chẳng mấy chốc sau, nó nặng nề hộc ra một hơi, mà trong miệng nó lại có vài tia sấm b ắn ra...!
Trên hư không, gương mặt kia nhìn xuống tiểu tử màu trắng, lần này nó không ra tay nữa.

Bởi vì nó thấy chuyện không còn đơn giản.

Mà lúc này, tiểu tử màu trắng ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt đó, một khác sau, nó há mồm hút một cái, phút chốc, gương mặt kia rung lên kịch liệt, sau đó bắt đầu hư huyễn!

Gương mặt kia lập tức biến sắc, nó điên cuồng thối lui về sau, nhanh chóng lui ra ngoài tinh không!
Trong tinh không, gương mặt đó kinh hãi nhìn tiểu tử màu trắng ở phía dưới, bởi vì tiểu tử kia mới hút một cái mà đã hút được một phần ba khí bản nguyên của nó!
Một phần ba!
Có nghĩa là gì?
Nghĩa là không trêu vào nổi!
Gương mặt đó xoay đi rồi biến mất hút, bỏ chạy không hề do dự!
Thấy gương mặt kia chạy trốn, trong hư không, Tinh chủ và Đường Diêm cùng nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều ánh lên vẻ chấn động!
Lúc này đây, trong lòng hai người đã chấn động tột đỉnh!
Vừa nãy gương mặt đó không phải là bản thể của Thiên Đạo, nhưng chắc chắn cũng là phân thân của Thiên Đạo, thế mà tiểu tử kia lại dọa một phân thân của Thiên Đạo phải bỏ chạy? Đây là yêu quái gì vậy?
Giữa không trung, tiểu tử màu trắng trừng mắt nhìn, vậy là chạy rồi? Thật ra nó còn muốn hút nữa...!
Đúng lúc này, nó như nghĩ đến điều gì đó, nó xoay người bay đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, cứ thế hai đứa nhóc đối diện nhìn nhau chằm chằm.


Lúc này, tiểu tử màu trắng đứa một que kẹo hồ lô đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi nhận lấy kẹo, sau đó cô bé chỉ Diệp Huyên đang sống dở chết dở nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Tiểu tử màu trắng liếc mắt nhìn Diệp Huyên, bỗng nó quay sang kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên!
Nhìn thấy thanh kiếm Thiên Tru này, nó lập tức giận tím mặt, dưới ánh mắt kinh ngạc của A Việt và Đế Khuyển, nó bay đến trước mặt Diệp Huyên, vỗ móng vuốt lên thanh kiếm kia, Thiên Tru lập tức rung lên kịch liệt, phát ra âm thanh như tiếng kêu thống khổ!
Cứ thế, tiểu tử màu trắng đánh thanh kiếm kia tròn một phút, mà trong suốt quá trình này, thanh kiếm hung hăng kia căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể phát ra từng tiếng kiếm ngân khe khẽ, như
.

1687: Không Ai Biết!


Qua một hồi lâu, tiểu tử màu trắng mới dừng lại, nó trừng thanh kiếm kia một cái, sau đó cái móng nhỏ lại huơ huơ lên...  

Ai biết nó đang nói gì không? 

Không ai biết!  

Cũng không ai dám hỏi!  

Lúc này, tiểu tử màu trắng cầm kiếm Thiên Tru lên rồi lại vứt xuống, sau đó nó lại nhìn sang Diệp Huyên đang nằm trên đất, nó mở to mắt nhìn. Sau đó nó đến gần Diệp Huyên, sau khi nó quan sát Diệp Huyên tỉ mỉ một lát thì đưa hai móng vuốt lên xoa xoa hai d ái tai của Diệp Huyên, tiếp đó, nó khẽ véo mũi cùng mặt của hắn, trong mắt dấy lên một tia hiếu kỳ.  

A Việt: "..."  

Khoảng chừng một phút sau, tiểu tử nhẹ nhàng thọc thọc vào bụng Diệp Huyên, sau đó nghiêng tai lắng nghe.  

A Việt đen mặt lại: "Nó đang nghe xem tên này có mang thai không à?"  

Đế Khuyển: "..."  

Lúc này, tiểu tử lại khẽ vung móng về phía Diệp Huyên, nháy mắt, một luồng khí tím tràn vào cơ thể hắn, phút chốc sau, quanh thân Diệp Huyên bắt đầu khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!  

Thấy cảnh này, sắc mặt của A Việt và Đế Khuyển đều biến đổi!  . Đam Mỹ Hài

Trên hư không, Đường Diêm đứng đối diện Tinh chủ cười nói: "Tinh chủ, nếu hiện tại không ra tay thì không còn kịp đâu!"  


Ra tay?  

Tinh chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Diêm, sau đó dẫn theo cường giả Liên Minh Trật Tự xoay người rời đi.  

Ông ta tất nhiên không ngu, bây giờ có tiểu tử kia ở đây, ra tay ư? Muốn chết à?  

Đường Diêm liếc nhìn Diệp Huyên ở phía dưới, ông ta biết, nhất định phải xem xét lại Diệp Huyên này một lần nữa!  

Bất kể là Liên Minh Trật Tự hay là Đường tộc bọn họ, đều cần phải xem xét lại hắn!  

Chẳng mấy chốc, Đường Diêm cũng rời đi.  

Phía dưới, Diệp Huyên nằm trong hố sâu, nhưng giờ khắc này, thân thể của hắn đang hồi phục với tốc độ chóng mặt, không chỉ thân thể, mà ngay cả thần hồn của hắn cũng đang hồi phục!  

Tốc độ hồi phục này đã dọa sợ Đế Khuyển và cả A Việt ở bên!  

Dần dần, thần thức Diệp Huyên khôi phục lại, mà lúc này, tiểu tử màu trắng nọ lại đột nhiên bay vào trong tháp Giới Ngục.  

Trong tháp.  

Tiểu tử màu trắng đánh giá xung quanh, cuối cùng, nó đi lê n đỉnh tháp, khi thấy một thanh kiếm trong số đó, nó nhếch miệng nở nụ cười, sau đó giơ móng vuốt lên, như đang bắt chuyện!


Chương 1688


Trên đỉnh tháp, thanh kiếm kia khẽ run lên, đáp lại lời nó.  

Tiểu tử màu trắng nở nụ cười, sau đó xoay người ra khỏi tháp, nó đi đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, sau đó giơ móng vuốt nhỏ lên, một luồng khí tím tinh khiết đột nhiên tràn vào cơ thể cô bé. Phút chốc, thân thể Tiểu Linh Nhi đã khôi phục lại bình thường, không chỉ thể, tia khí tím kia còn thay đổi cả thể chất của cô bé.  

Mà lúc này, Đế Khuyển đột nhiên nói: "À, ừm, có thể cho ta một chút được không?"  

Khi nhìn thấy tiểu tử màu trắng kia, nó biết có lẽ đây là kỳ ngộ lớn nhất đời mình rồi!  

Nó cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy nữa! 

Nó chỉ biết, lúc này đây, da mặt gì đó không còn quan trọng nữa, nhất định phải cầu xin người ta một chút!  

Tiểu Bạch nhìn về phía Đế Khuyển, nó mở to mắt ra nhìn, lúc này, Đế Khuyển lấy ra một que kẹp hồ lô đưa cho nó.  

Đây là Tiểu Linh Nhi mua cho, lúc trước nó thuận tiện cầm một cái, hiện tại vừa khéo mượn hoa hiến Phật luôn.  

Nhìn thấy kẹo hồ lô kia, đôi mắt của tiểu tử màu trắng thoáng cái sáng rực lên, nó cầm kẹo hồ lô, sau đó khẽ li3m vài cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập vẻ hạnh phúc. Một lát sau, nó đột nhiên nhìn về phía Đế Khuyển, như đang suy nghĩ gì đó, rồi sau đó lại vung móng nhỏ lên với Đế Khuyển, phút chốc, một luồng linh khí màu tím tinh khiết lập tức tràn vào cơ thể Đế Khuyển. Thân thể Đế Khuyển rung lên một cái, cùng lúc đó, dòng máu trong cơ thể nó chợt bắt đầu chầm chậm sục sôi lên!  

Đế Khuyển mừng rỡ trong lòng, nó vội vàng nhìn sang tiểu tử màu trắng, kích động nói: "Đa tạ!"  

Nói xong, nó xoay người về lại tháp Giới Ngục.  


Lúc này, tiểu tử màu trắng bỗng hất móng nhỏ lên, ở Thần Võ Thành xa xôi, trong Kiếm Tông, một nơi nào đó dưới mặt đất, một cái hộp nhỏ màu đen bỗng phóng lên trời, ngay sau đó, cái hộp nhỏ ấy lập tức xuất hiện trước mặt nó.  

Tiểu tử màu trắng đưa hộp cho Tiểu Linh Nhi, sau đó nhoẻn miệng cười, tiếp đó, thân thể nó dần trở nên hư huyễn!  

Tiểu Linh Nhi vội nói: "Ngươi muốn đi à?"  

Tiểu tử màu trắng chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ, trong móng vuốt của nó còn cầm que kẹo hồ lô.  

Tiểu Linh Nhi nhìn tiểu tử màu trắng: "Ngươi còn xuất hiện không?"  

Tiểu tử màu trắng lại vung móng, lần này vung rất nhanh, như đang bày tỏ điều gì đó.  

Dần dần, tiểu tử màu trắng biến mất không còn thấy đâu, giữa không trung chỉ còn dư lại que kẹo hồ lô kia...  

Thấy tiểu tử màu trắng biến mất, vẻ mặt Tiểu Linh Nhi tối đi, có chút mất mát.  

Lúc này, A Việt hỏi: "Ban nãy nó nói gì vậy?"  

Tiểu Linh Nhi nhìn về phía A Việt, nhẹ giọng nói: "Nói là cậu ấy ở một nơi rất rất xa..."  

Rất xa? 


1689: Tiếp Tục Bế Quan!


A Việt ngẩng đầu nhìn nơi cuối chân trời, vũ trụ mênh mông, thật sự rất lớn, cho dù là vũ trụ Tứ Duy này cũng lớn đến mức vô cùng vô tận.  

Mà buồn cười là rất nhiều người chẳng tìm hiểu cho rõ Tứ Duy này, chỉ cứ chăm chăm kiếm tìm Ngũ Duy!  

Đáng cười, cũng đáng buồn làm sao!  

A Việt thôi không nghĩ nữa, sau đó lại nhìn Diệp Huyên nằm trên đất, lúc này vết thương của Diệp Huyên đã hồi phục được bảy tám phần rồi!  

Diệp Huyên đứng lên, hắn nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: "Tiểu Linh Nhi, đứa nhóc vừa nãy là?"  

Tiểu Linh Nhi hơi cúi đầu: "Bạn của ta!"  

Bạn!  

Diệp Huyên khẽ mỉm cười, không hỏi thêm nữa, hắn đi tới trước mặt Tiểu Linh Nhi, nhẹ giọng nói: "Bây giờ thấy cơ thể thế nào rồi?"  

Tiểu Linh Nhi còn chưa trả lời, A Việt đã xen vào: "Thân thể con bé bây giờ còn ổn hơn cả thời kỳ đỉnh cao nữa..."  

Diệp Huyên nhìn về phía A Việt, A Việt nhẹ giọng nói: "Nếu vừa nãy ta cũng cho nó một que kẹo hồ lô, thân thể ta có lẽ cũng sẽ trở lại bình thường được rồi..." 

Nói đến đây, nàng ta bỗng lấy một cái gương ra, nhìn người trong gương, sau đó mặt vô cảm nói: "Ngươi ngu quá!"  


Vừa dứt lời, tấm gương lập tức vỡ vụn.  

Diệp Huyên: "..."

Hối hận!  

Lúc này đây, A Việt vẫn còn chút hối hận!  

Bởi vì nàng ta đã đánh giá thấp năng lực của tiểu tử màu trắng kia!  

Trong suy nghĩ của nàng ta, vết thương của bản thân chỉ có thể từ từ hồi phục theo thời gian, nhưng sau khi thấy Diệp Huyên và Tiểu Linh Nhi hồi phục lại như ban đầu, thì nàng ta biết mình đã sai rồi.  

Nhóc màu trắng kia chắc chắn có thể giúp nàng ta nhanh chóng hồi phục về thời kì đỉnh cao!  

Mà thứ đánh đổi chỉ là một que kẹo hồ lô thôi!  

Một que kẹo hồ lô!  

Bấy giờ, nội tâm của A Việt có chút rối bời!  

Chỉ với một que


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.