Đã bao nhiêu năm vậy rồi.
Không biết thực lực hiện giờ của Thần Quốc kia mạnh đến mức nào?
Không một ai biết cả!
Bởi vì không có người nào dám bước vào lãnh thổ Thần Quốc kia, bao gồm cả lục đại cường giả bọn họ cũng không dám tùy tiện bước vào Táng Thần Nguyên.
Một lát sau, Sở chân nhân mới quay người nhìn về phía căn nhà tranh cách đó không xa: “Thiết Ngưu, đi thôi!”
Lời vừa dứt, một thiếu niên vóc dáng khôi ngô liền bước ra khỏi căn nhà tranh.
Sở chân nhân dẫn theo thiếu niên kia, nhanh chóng biến mất ở vị trí cách đó không xa.
Trên đường đi, thiếu niên khôi ngô bỗng hỏi: “Sư phụ, Thần Quốc mạnh lắm ạ?”
Sở chân nhân đáp: “Mạnh chứ!”
Thiếu niên khôi ngô khẽ nhếch miệng cười: “Vậy chắc là sẽ đánh đấm nhiều lắm đây!”
Sở chân nhân tiếp lời: “Không chỉ mỗi đánh đấm nhiều, mà còn chết rất nhiều người là đằng khác…”
…
Tại Thần Võ Thành.
Một ngày nọ, bỗng có tiếng rồng ngâm vang vọng ở chân trời xa xa, một khắc sau, một con rồng lớn bay từ chân trời tới.
Trong Thần Võ Thành,rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt về phía chân trời.
Lúc này, con rồng lớn kia đã bay tới khoảng không bên trên Thần Võ Thành.
Thần Đạo binh ở trên lưng con rồng ấy nhìn xuống phía dưới: “Viện trưởng Võ Viện, tông chủ Kiếm Tông có đó không?”
Một thiếu niên liền xuất hiện ngay trước con rồng!
Con rồng kia nhìn Diệp Huyên, trong mắt ngập tràn vẻ đề phòng!
Diệp Huyên nhìn thoáng qua con rồng, sau đó lại nhìn về phía Thần Đạo binh kia: “Ngươi là?”
Thần Đạo binh nhìn lại Diệp Huyên: “Các hạ là?”
Diệp Huyên nói: “Ta chính là tông chủ Kiếm Tông, đồng thời là viện trưởng Võ Viện.
”
Thần Đạo.