Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1764-1767



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1764


Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Nếu không phải ngươi có thanh kiếm kia, ngươi đã sớm chết rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy sao?”
Vừa dứt lời, hắn thu hồi kiếm Thiên Tru, ngay sau đó, xung quanh cô gái đột nhiên xuất hiện hai thanh phi kiếm, cô gái phản ứng cực nhanh, nâng đao chém một nhát.


Ầm!
Hai thanh kiếm kia lập tức bị chém bay.

Nhưng lúc này, Diệp Huyên bất thình lình xuất hiện trước mặt nàng ta, đâm kiếm ra!
Lúc này đây, trong tay Diệp Huyên chỉ là một thanh kiếm bình thường!
Cô gái dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy kiếm của Diệp Huyên một cách nhẹ nhàng nhưng ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên buông tay ra, nâng gối về phía trước.

Cô gái phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc Diệp Huyên nâng gối, nàng ta cũng nâng đầu gối lên hướng mạnh về phía trước.

Bịch!
Hai người vừa chạm liền tách ra, nhưng mới vừa tách ra, hai thanh phi kiếm đột nhiên tiến về phía cô gái, cùng lúc đó, Diệp Huyên cũng đột nhiên biến mất...!
Rầm rầm!
Giữa sân, tiếng nổ vang không ngừng vang lên, mà trong quá trình đó, cô gái cũng liên tục lùi về phía sau, cuối cùng, nàng ta lùi xa đến gần nghìn trượng!
Diệp Huyên dừng lại, mà lúc này trên mặt cô gái có thêm ba vết kiếm.

Máu không ngừng tràn ra!

Diệp Huyên nhìn cô gái, nhếch miệng cười: “Lợi hại không?”
Cô gái lau máu trên mặt, sau đó nói: “Kiếm tu vô liêm sỉ, ngươi thành công chọc giận ta rồi.”
Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên ngửa đầu rống giận: “Trời làm đao cho ta!”
Nói xong, tại phía chân trời, một thanh đao lặng lẽ ngưng tụ, vào lúc thanh đao này xuất hiện, một luồng áp lực ngập trời đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời, mà luồng áp lực này tập trung thẳng vào Diệp Huyên!
Ngay sau đó, cô gái tức giận chỉ Diệp Huyên:
.

1765: “Ngươi Có Đền Không!”


Diệp Huyên nói: “Ngươi nói xem!”  

Cô gái nói bằng giọng nghiêm túc: “Luôn dùng vật ngoài, ngươi sẽ lạc mất chính mình, điều này không tốt đối với việc tu hành kiếm đạo của ngươi... Không bằng ngươi đưa mấy bảo vật kia cho ta đi, ta không sợ bị lạc, thật đó!”  

Diệp Huyên nghe mà ngẩn người, cô gái này sao lại mạnh mẽ như vậy?  

Cô gái lại hỏi: “Thế nào? Ta là vì tốt cho ngươi!”  

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Cho ngươi... Cũng không phải không được, nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ.”  

Cô gái chớp mắt: “Còn có yêu cầu à!”  

Diệp Huyên gật đầu: “Chỉ là một yêu cầu nhỏ, nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ đưa hết bảo vật cho ngươi.”  

Cô gái nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Yêu cầu gì? Trước tiên, ta sẽ không phản bội Thần tộc đâu!”  

Diệp Huyên nghiêm túc: “Không cần ngươi phản bội Thần tộc, yêu cầu của ta rất đơn giản... Ngươi nhìn ta, ta trông cũng đẹp trai đúng không?”  

Cô gái chớp chớp mắt: “....”  

Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Hầy, nhưng ngươi không biết, ta đến bây giờ vẫn còn độc thân! Nếu người nào làm vợ của ta, bảo vật của ta không phải cũng sẽ là của nàng ấy sao?”  

Cô gái lau máu tươi ở khoé miệng, sau đó nói: “Sư phụ của ta nói, khi người đàn ông nói lời đường mật với ngươi, tám phần là hắn muốn ngủ với ngươi, ngươi không phải là muốn ngủ với ta đấy chứ?”  


Diệp Huyên: “...”  

Cô gái đột nhiên nói: “Kiếm tu, ngươi theo ta đi gặp sư phụ của ta đi! Chỉ cần bà ấy đồng ý, ta sẽ làm vợ của ngươi!”  

Diệp Huyên không chút biểu cảm: “Ta đi gặp sư phụ ngươi, xin mạn phép hỏi một câu, gặp xong ta còn có thể sống không?”  

Nói xong, hắn xoay người bước đi.  

Chiêu trò của cô gái này thật thâm sâu, đi gặp sư phụ nàng ta, sợ là mình chán sống rồi!  

Cô gái đột nhiên chắn trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nắm chặt hai nắm đấm, có hơi phẫn nộ, nhưng rất nhanh, nàng ta buông lỏng nắm tay, giống như quả bóng xì hơi: “Kiếm tu, đao của ta đều bị ngươi chém đứt rồi! Ngươi có thể đền lại cho ta không?”  

Diệp Huyên nói: “Ngươi muốn giết ta!”  

Cô gái mở hai tay, có chút khó hiểu: “Ta muốn giết ngươi, điều này có liên quan gì tới việc ngươi đền đao cho ta không?”  

Diệp Huyên đầu đầy vạch đen: “Làm ơn, ngươi muốn giết ta, còn muốn ta đền đao cho ngươi? Sao ngươi không lên trời luôn đi!”  

Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có đền không!”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Không đền!” 


1766: Liên Minh Trật Tự!


Cô gái khẽ gật đầu, nàng ta mở lòng bàn tay ra, một lá bùa màu vàng đột nhiên phóng lên cao, biến mất ở phía chân trời.  

Diệp Huyên hơi tò mò: “Đó là cái gì?”  

Cô gái lạnh nhạt nói: “Gọi người!”  

Diệp Huyên: “....”  

Đúng lúc này, hơn mười hơi thở hùng mạnh đột nhiên kéo tới từ phía chân trời!  

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn xoay người bỏ chạy!  

Nhưng vào lúc này, mười mấy người dừng ở bên cạnh cô gái, trong đó một người đàn ông dẫn đầu trầm giọng nói: “Tả Tịnh sư muội, người vừa rồi là ai?”  

Cô gái tên Tả Tịnh nhìn về phía xa: “Một kiếm tu đến từ phía Tây!”  

Người đàn ông nhíu mày: “Rất mạnh?”  

Tả Tịnh gật đầu.  

Người đàn ông nói: “Đuổi theo!”  

Tả Tịnh lại lắc đầu: “Không thể đuổi!”  


Mọi người nhìn Tả Tịnh, Tả Tịnh hơi hơi cúi đầu: “Hắn lấy trộm đao của muội rồi”.  

Mọi người: “....”  

....  

Xa xa phía cuối chân trời, Diệp Huyên dừng lại, mà lúc này, chùm tia sáng kia cũng đã biến mất.  

Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt trầm xuống.  

Hắn tự mình len lén đi vào Thần Quốc, đối phương làm sao phát hiện ra mình?  

Là tự Thần Quốc phát hiện hay là có người bí mật báo tin?  

Nếu là có người báo tin, vậy thì là ai?  

Liên Minh Trật Tự!  

Người đầu tiên Diệp Huyên nghĩ tới là Liên Minh Trật Tự, bởi vì Liên Minh Trật Tự muốn hắn chết nhất!  

Sau khi im lặng một lúc, Diệp Huyên lắc lắc đầu, không thèm nghĩ vấn đề này nữa, sau đó bắt đầu chữa thương!  

Hắn chiến đầu cùng cô gái kia, tuy rằng hai bên không dốc hết sức, nhưng hắn vẫn tiêu hao quá nhiều, đặc biệt là thúc dục đạo tắc Không GIan, đạo tắc này rất kh ủng bố, mỗi một lần thúc dục, đều sẽ tạo thành tiêu hao rất lớn!  


1767: Nhưng Cũng Có Thể Sẽ Phát Tài!


Lúc này, tiếng của Tiểu Hồn đột nhiên vang lên: “Tiểu chủ, ta phải đột phá!”  

Diệp Huyên sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Đạt tới Đạo Cảnh?”  

Giọng Tiểu Hồn có phần hưng phấn: “Đúng vậy! Tiểu chủ, khi nào thì chúng ta đi giết cao thủ Phong Đế Cảnh! Nếu như hấp thu nhiều loại cao thủ này, ta nhất định còn có thể tiếp tục đột phá!”  

Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút!”  

Giết cao thủ Phong Đế Cảnh?  

Tiểu Hồn này nghĩ cái gì vậy!  

Lúc này, Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, ta có thể cần thêm ba ngày, trong 3 ngày này, ta hy vọng tiểu chủ có thể dùng kiếm ý giúp đỡ ta!”  

Diệp Huyên hỏi: “Kiếm ý có thể giúp ngươi sao?”  

Tiểu Hồn nói: “Tất nhiên, kiếm ý của tiểu chủ đặc biệt, hơn nữa, ta cùng tiểu chủ tâm linh tương thông, tiểu chủ giúp đỡ rất nhiều cho ta!”  

Diệp Huyên cười nói: “Được! Ta đi tìm một chỗ, ta cùng ngươi đột phá!”  

Tiểu Hồn nói: “Cảm ơn tiểu chủ!”  

Diệp Huyên mỉm cười: “Cảm ơn cái gì!”  


Nói xong, hắn xoay người biến mất.  

...  

Vạn Sơn Trường Thành.  

Lúc này Vạn Sơn Trường Thành có thêm rất nhiều cao thủ, những cao thủ này đều đến từ các hoang giới.  

Những cao thủ này rất hưng phấn, bọn họ không chút sợ hãi!  

Bởi vì theo sự tuyên truyền của các thế lực như Liên Minh Trật Tự, Thần Quốc cũng không hùng mạnh như vậy, phải biết rằng, năm đó Thần Quốc đã từng đến xâm phạm, nhưng chỉ một mình Cổ Đạp Thiên của Liên Minh Trật Tự đã ngăn chặn được Táng Thần Nguyên!  

Mỗi khi nghĩ đến điều đó, mọi người liền không hề sợ hãi, thậm chí còn muốn Thần Quốc đánh tới sớm một chút!  

Chiến tranh, sẽ chết người, nhưng cũng có thể sẽ phát tài!  

Các thế lực như Liên Minh Trật Tự đưa ra mức thù lao rất hấp dẫn, hơn nữa, bên Thần Quốc nhất định cũng có rất nhiều lợi ích, nếu chinh phục Thần Quốc, vậy sẽ có được bao nhiêu điều tốt?  

Mà hiện tại, Thần Quốc vẫn không hề có động tĩnh, vì thế, một vài cao thủ của Vạn Sơn Trường Thành đã hơi mất kiên nhẫn rồi.  

Khiêu chiến!  

Phản công! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.