Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1776-1779



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1776: Ngươi Đừng Làm Hỏng Nhé!”


Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Đối địch!”
Phương Văn Thanh lại tiếp tục: “Thứ Diệp công tử nhìn thấy chỉ là đối địch, nhưng thứ mà ta nhìn thấy được lại là hi vọng – hi vọng của các ngươi.

Bên phía các ngươi có ba Hoang giới, ba nơi này có rất nhiều thế lực và hàng tỷ sinh linh, hoàn cảnh sinh sống hiện giờ của họ có thể hình dung bằng cụm từ nước sôi lửa bỏng”.


Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Phương Văn Thanh đáp: “Tuy trong Thần Quốc bọn ta cũng có tranh đấu nội bộ, thế nhưng gần như chưa bao giờ có những cuộc chiến lớn.

Về phần tầng lớp dân chúng thấp kém, chỉ cần họ bằng lòng thì có thể tham gia học tập, tu luyện.

Thần Quốc bọn ta còn có chế độ khoa cử, chỉ cần ngươi có tài học thực sự thì có thể thông qua việc thi cử để vào triều đình, ra sức vì nước vì dân”.

Nói tới đây, nàng ta liền hơi hành lễ với Nam Cung Uyển đứng cách mình không xa, sau đó nói: “Năm xưa Nam Cung Uyển quốc sĩ cũng chỉ là con gái của một nhà dân bình thường, nhưng bằng sự nỗ lực của chính bản thân mình mà hiện tại người đã trở thành quốc sĩ được người người tôn kính”.

Nam Cung Uyển mỉm cười, không lên tiếng.

Phương Văn Thanh lại nhìn sang Diệp Huyên, nói tiếp: “Nếu Thần Quốc bọn ta đến chỗ các ngươi, quả thật sẽ tổn hại đến lợi ích của một vài thế lực lớn, thế nhưng lại có thể tạo ra lợi ích cho hàng tỉ tỉ dân chúng, không chỉ có thế hệ hiện tại, mà cho đến ngàn đời sau họ vẫn có thể nhận được lợi ích”.

Diệp Huyên im lặng một thoáng, sau đó nhìn về phía cách mình không xa, ở đó đang có một học sinh cầm trong tay một chiếc lồ ng chim.

Diệp Huyên đi tới trước mặt học sinh kia, rồi cười hỏi: “Có thể cho ta mượn thứ này một lát được không?”
Học sinh nọ nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó đưa chiếc lồ ng chim cho hắn: “Diệp thành chủ, đây là món đồ mà ta yêu thích nhất, ngươi đừng làm hỏng nhé!”
Diệp Huyên cười bảo: “Không đâu!”
Dứt lời, hắn quay người nhìn về phía Phương Văn Thanh cách mình không xa: “Phương cô nương, cô có nhìn thấy chiếc lồ ng chim này chứ? Trong mắt cậu bạn này, ngày nào cậu ấy cũng dùng sơn hào hải vị để nuôi nấng con chim này, chắc chắn nó sẽ rất hạnh phúc.

Thế nhưng, liệu có thật sự vậy chăng?”
Dứt lời, hắn liền mở cửa lồ ng ra.

Giây tiếp theo, chú chim nhỏ đã lập tức bay thẳng ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở bầu trời bao la.


Sắc mặt học sinh đứng cạnh Diệp Huyên đột ngột biến đổi, hắn ta quơ tay ra, chú chim kia lập tức bị bắt trở lại, sau đó hắn ta liền hung hăng trừng Diệp Huyên, rồi thả lại chú chim vào trong lồ ng, còn chú chim thì không ngừng nhảy tới nhảy lui bên trong chiếc lồ ng kia.

Diệp Huyên nhìn Phương Văn Thanh: “Phương cô nương, cô thấy rồi chứ? Các người cảm thấy các người phát động chiến tranh là vì muốn tốt cho chúng ta, thế nhưng trong mắt chúng ta thì đúng là biểu hiện của sự giả dối, đã muốn làm kĩ nữ mà còn muốn được người khác lập đền thờ trinh tiết.

Hơn nữa, Phương cô nương à, đa phần các cuộc chiến tranh đều là một kiểu cướp bóc, các ngươi đi tới chỗ chúng ta, liệu có thể đảm bảo rằng những thế lực của các ngươi không điên cuồng cướp bóc không? Thậm chí là bắt dân chúng làm nô lệ cho mình? Nếu như các ngươi thực sự muốn trợ giúp dân chúng của bọn ta, vì sao lại không cùng hợp tác với chúng ta? Chỉ cần để người dân chỗ chúng ta hiểu hơn về điểm tốt của các ngươi, ta tin rằng, rất nhiều người sẽ bằng lòng đi đến chỗ các ngươi, hà cớ gì phải phát động chiến tranh kia chứ?”
Nói tới đây, Diệp Huyên lại lắc đầu cười: “Suy cho cùng, chiến tranh chính là sự tàn nhẫn, bất kể phát động chiến tranh với danh nghĩa gì thì đều là tàn nhẫn cả thôi”.

.

Chương 1777


Phương Văn Thanh lắc đầu: “Tàn nhẫn chỉ là tạm thời mà thôi”.  

Diệp Huyên nhìn cô ta, sau đó hắn đột nhiên rút kiếm ra, chiêu kiếm nhanh nhạy, Phương Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng thì kiếm của Diệp Huyên đã chỉ thẳng vào giữa trán cô nàng.  

Tất cả mọi người có mặt ở sân trường đều biến sắc, nhưng Phương Văn Thanh lại vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi chút nào!  

Diệp Huyên nhìn Phương Văn Thanh: “Phương cô nương, ta cảm thấy cô khá là xinh đẹp, cho bằng cô làm vợ ta nhé!”  

Phương Văn Thanh nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử có ý gì vậy?”  

Diệp Huyên cười nói: “Đi theo ta, cô sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, tuy rằng bây giờ cô không đồng ý, thậm chí cảm thấy mình bị coi thường, nhưng chẳng sao hết, về sau ta sẽ luôn đối tốt với cô, dù sao tàn nhẫn cũng chỉ là tạm thời mà thôi”.  

Sao Phương Văn Thanh lại không hiểu ý mà Diệp Huyên muốn nói cơ chứ?  

Nàng bỗng im lặng.  

Diệp Huyên tiếp lời: “Áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác, đây chính là một loại chuyện vô cùng thất đức”.  

Dứt lời, hắn liền thu kiếm về, sau đó cười nói: “Diệp Huyên ta từ Thanh Thành đi tới nơi này, vẫn luôn dựa vào thanh kiếm trong tay mình. Ta rất ít khi chơi trò nói đạo lý gì đó, bởi vì trong mắt ta, ở thế giới này của chúng ta, mười câu đạo lý cũng chẳng thể có tác dụng bằng một chiêu kiếm”.  

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Nam Cung Uyển: “Nam Cung cô nương, đạo lý gì đó cũng nói xong rồi, cô có thể dẫn ta tới nơi khác thăm thú được không?”  

Nam Cung Uyển khẽ gật đầu: “Diệp công tử đi theo ta đi!”  


Dứt lời, cả hai liền muốn rời khỏi trường học.  

Song đúng lúc này, có một chàng trai ở cách đó không xa bỗng đứng bật dậy, chắn ngay trước mặt Diệp Huyên: “Ta muốn khiêu chiến ngươi!”  

Lông mày của Phương Văn Thanh khẽ chau lại: “Mạc Lâm, ngươi muốn làm gì!”  

Chàng trai tên Mạc Lâm kia nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi dám không?”  

Diệp Huyên hỏi: “Lý do?”  

Mạc Lâm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi khiến ta thấy ngứa mắt!”  

Tiếng nói vừa dứt, thì một cánh tay của hắn ta cũng bay thẳng ra ngoài, không hề có một dấu hiệu báo trước nào.  

Máu tươi bắn tung tóe!  

Tất cả mọi người đều sửng sốt!  

Sắc mặt Tô học sĩ liền lập tức trầm xuống.  

Kiếm của Diệp Huyên quá nhanh, hắn ta không kịp cản lại.  

Trước mặt Diệp Huyên là Mạc Lâm sắc mặt tái nhợt, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không hề tỏ ra e dè: “Có bản lĩnh thì ngươi gi3t chết ta đi!”


Chương 1778


Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ngươi nhìn ngươi đi, ngươi bảo ngươi thấy ta là ngứa mắt, thế nhưng ngươi dựa vào đâu chứ? Chỉ bằng mỗi cái miệng này của ngươi thôi sao? Khi phát hiện ra rằng bản thân không đánh lại ta, thì ngươi lại đổi lời thành có bản lĩnh hãy giết ngươi đi. Vì sao ngươi lại dám nói như vậy? Bởi vì ngươi cảm thấy sau lưng mình có thư viện Thương Hải, mà bây giờ ta lại đang đứng ở thư viện Thương Hải, thế nên ngươi không hề sợ hãi, cho rằng chắc chắn ta không dám giết ngươi. Đúng chứ?”  

Mạc Lâm gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ánh mắt kia dường như có thể giết người luôn được vậy.  

Diệp Huyên cười nói: “Tức giận mà lại không ra tay chính là biểu hiện của kẻ vô dụng. Ngươi nói ngươi thấy ta là ngứa mắt, vậy thì ngươi hãy đánh ta đi! Mau tới đây đánh ta đi này!”  

Mạc Lâm sắc mặt tái mét, hắn ta nhiều lần muốn ra tay thế nhưng lại không dám, bởi vì hắn ta biết rõ ngươi đàn ông trước mặt mình có thể kết liễu hắn ta chỉ bằng một kiếm.  

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta cũng ngứa mắt ngươi lắm!”  

Lời vừa dứt, hắn lại đưa tay ra.  

Bốp!  

Mạc Lâm lập tức bay thẳng ra ngoài, cú bay này kéo dài hơn trăm trượng.  

Mạc Lâm rơi thẳng xuống đất, thế nhưng lại nhanh chóng đứng dậy, hằn học nhìn Diệp Huyên, trước giờ hắn ta nào từng chịu sỉ nhục đến mức độ này? Ngay lập tức, hắn ta muốn ra tay, nhưng Tô học sĩ lại đột nhiên nói: “Dẫn đi, đuổi khỏi trường!”  

Nghe thấy vậy, Mạc Lâm lập tức ngây dại.  


Chỉ thoáng chốc đã có hai Võ vệ tướng của học viện đi tới đưa Mạc Lâm xuống dưới.  

Tô học sĩ lại nhìn Diệp Huyên: “Đã khiến Diệp thành chủ chê cười rồi”.  

Diệp Huyên cười bảo: “Vừa nãy ta có hơi kích động, mong Tô học sĩ thứ lỗi!”  

Tô học sĩ lắc đầu: “Người trẻ tuổi mà, chịu chút thiệt thòi cũng chưa chắc đã là chuyện gì xấu. Nếu cậu học sinh kia có thể rút ra được bài học cho mình từ trong đó, thì lại trở thành chuyện tốt rồi”.  

Diệp Huyên cười cười, sau đó nhìn về phía Nam Cung Uyển: “Nam Cung cô nương, ta có thể đến tham quan hoàng cung của các cô không?”  

Nam Cung Uyển cười bảo: “Thần cung chứ!”  

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy có thể tới đó tham quan chăng?”  

Nam Cung Uyển gật đầu: “Có thể, nhưng mà chỉ được tham quan một phần bên ngoài thôi”.  

Diệp Huyên lại gật đầu: “Tốt!”  

de-nhat-kiem-than-1778-0


Chương 1779


Nam Cung Uyển gật đầu, sau đó dẫn Diệp Huyên rời khỏi đó.  

Trên đường đi, Nam Cung Uyển khẽ cười nói: “Diệp công tử có biết tại sao Mạc Lâm kia lại thấy ngứa mắt với ngươi không?”  

Diệp Huyên cười nói: “Cậu ta có ý với Phương cô nương!”  

Nam Cung Uyển gật đầu: “Lúc Diệp công tử cầm kiếm chỉ thẳng vào Phương cô nương, đúng là cậu ta đã tức giận”.  

Diệp Huyên cười bảo: “Ta không có ác ý”.  

Nam Cung Uyển mỉm cười: “Ta biết chứ, ngươi chỉ chặt một cánh tay của người ta thôi mà!”  

Diệp Huyên: “…”  

Chốc lát sau, Diệp Huyên đã cùng Nam Cung Uyển đi tới Thần cung của đô thành. Vừa mới bước vào Thần cung, hắn liền nhìn thấy bức tượng điêu khắc hình Võ An Ninh.  

Lúc nhìn thấy bức tượng kia, Diệp Huyên khẽ nói: “Đây là người đã sáng lập ra Thần Quốc sao?”  

Nam Cung Uyển gật đầu: “Là Thần chủ đời đầu của Thần Quốc chúng ta”.  

Diệp Huyên đang muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này hắn bỗng nhiên nhìn sang phía bên phải, ở đó có một người đang đứng. Lúc nhìn thấy người kia, gương mặt hắn tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Tại sao lại là cô, cô…”  

Hắn nhận ra người vừa đến.  


Hơn nữa đó còn là một người bạn cũ.  

Ở Khương Quốc, tại Thanh Thành, hắn đã quen biết Lục Quốc sư này!  

Lúc này, Lục Quốc sư vẫn ngồi trên xe lăn, mái tóc vẫn trắng như tuyết.  

Lục Quốc sư nhìn Diệp Huyên khẽ cười: “Diệp công tử, đã lâu không gặp!”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Lục Quốc sư… Cô?”  

Lục Quốc sư cười nói: “Ta vốn tên là Lục U, người của Thần Quốc!”  

Người của Thần Quốc!  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vậy tiền bối Mặc Nguyên và Phong Lam, bọn họ là?”  

Lục U nói: “Hai người họ là từ Nho Viện”.  

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thế mà các người lại là người Thần Quốc, vậy tại sao lại còn đi tới một nơi nhỏ như vậy?”  

Nam Cung Uyển ở bên cạnh cười mỉm: “Mấy người Lục U cô nương chỉ là đến thế giới nhỏ truyền bá văn hoá của Thần Quốc chúng ta, chắc Diệp công tử có lẽ không biết, Thanh Châu ngươi bây giờ đã có học viện Nho gia và học viện Binh gia, hai học viện cộng lại cũng đã hơn trăm trường nhánh rồi. Mà bây giờ, Thương Kiếm Tông của Thanh Thương Giới và Khương Quốc đã phát triển rất nhanh, có thể đã vượt ngoài tưởng tượng của Diệp công tử. Đáng tiếc là những năm nay ngươi đều bận rộn, bằng không quay về một chuyến chắc chắn ngươi sẽ rất kinh ngạc”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.