Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1789-1792



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1789


Nói xong nàng ta quay người rời đi.

Sau lưng, Thương Khâu vội hành lễ với Nam Cung Uyển: “Đa tạ Nam Cung quốc sĩ!”
Ở nơi không xa, trên đường đi, Nam Cung Uyển khẽ nói: “Đã xem nhẹ Diệp công tử rồi”.


Diệp Huyên cười nói: “Nam Cung Uyển mới thực sự là sâu không thấy được!”
Đến bây giờ hắn cũng không cảm nhận được cảnh giới của Nam Cung Uyển!
Chắc chắn A Việt biết, nhưng tên này đang ngủ say, hắn không dám làm phiền.

Tính nết nàng ta rất dễ cáu kỉnh, trước khi đánh lại được thì tốt nhất phải biết thân phận.

Nam Cung Uyển cười nói: “Diệp công tử, có hứng thú gia nhập Thần Quốc chúng ta không?”
Gia nhập Thần Quốc!
Diệp Huyên lắc đầu: “Tạm thời không có hứng thú!”
Đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ ý đồ thực sự của Thần Quốc, gia nhập Thần Quốc? Hắn không dám, cũng không muốn!
Hắn chỉ muốn Thần Võ Thành giống như lúc trước, không ai dám ức hiếp!

Mà gia nhập Thần Quốc có nghĩa là hắn muốn để Kiếm Tông và Võ Viện thần phục Thần Quốc, chuyện này chắc chắn hắn sẽ không làm.

Nam Cung Uyển gật đầu cũng không nói gì thêm.

Rất nhanh sau đó, hai người đi đến đỉnh núi, Diệp Huyên nhìn xuống, ở bên dưới có mười nghìn binh sĩ đang xếp bằng trên mặt đất tu luyện.

Lúc này, Nam Cung Uyển đột nhiên nói: “Các huynh đệ quân đoàn thứ chín, hãy chào hỏi với Diệp thành chủ!”
Bên dưới, những binh lính kia đột nhiên ngẩng đầu, ngày sau đó tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên, đồng loạt rống lên: “Ra mắt Diệp thành chủ!”
Âm thanh như sấm, chấn động đất trời, rung chuyển núi non!
Cùng lúc đó, đột nhiên xuất hiện một thế mạnh mẽ từ bên dưới phóng lên, thế này trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên vung tay phải, một kiếm thế chấn động xuất hiện, thế nhưng kiếm thế vừa xuất hiện đã sụp đổ trong chớp mắt!

Ầm!
Diệp Huyên lập tức bị đẩy lùi, lùi ra ngoài đến nghìn trượng!
Lúc này, cà nghìn người ở bên dưới kia đột nhiên tay cầm trường thương giậm đất, đồng thanh gào thét: “Giết!”
Ầm!
Vô số chiến ý đột nhiên phóng thẳng lên trời, cuối cùng trong không trung ngưng tụ thành một thanh đao to lớn dài đến nghìn trượng, mà ngay khi thanh đao to lớn này xuất hiện thì một luồng sát ý kinh khủng lập tức bao phủ lấy Diệp Huyên cách đó không xa.


….

Chương 1790


Dần dà, một luồng sáng màu đỏ xuất hiện quanh người Diệp Huyên, sát ý cũng theo đó lan tràn ra.  

Nam Cung Uyển bình tĩnh quan sát hắn.  

Đúng lúc ấy, thanh đao khổng lồ treo trên không trung bỗng buông xuống đầu Diệp Huyên.  

Sắc mặt hắn đanh lại đầy dữ tợn, một khắc sau đã vung kiếm Chư Thiên chém ra.  

Rầm!  

Thanh đao trên không trung vỡ nát trong chớp mắt, nhẹ nhàng đến mức những binh lính bên dưới ngây ra như phỗng.  

Hai mắt Diệp Huyên khép hờ, tay phải siết lấy chuôi kiếm Chư Thiên, dùng toàn lực áp chế huyết mạch trong người, tuyệt đối không để nó khống chế mình.  

Nam Cung Uyển nhìn hắn: “Diệp công tử, Thần Quốc ta có chín quân đoàn như thế này, lên trên còn ba đoàn Thánh kỵ sĩ, tuy mỗi đoàn chỉ có một nghìn người nhưng tất cả đều đã đến Thần Hợp Cảnh đỉnh cao, có thể đối kháng với cường giả Đạo Cảnh. Trên đoàn Thánh kỵ sĩ còn có cận vệ của bệ hạ, toàn bộ một nghìn người đều là cường giả Chứng Đạo Cảnh. Lên trên nữa là Thần Vũ quân và Ám Vệ quân, ta cũng không biết thực lực của họ nằm ở đâu. Ngoài ra, Thần Quốc ta còn có ba mươi sáu tông môn, mỗi người đều có Đạo Binh của riêng mình; cũng có những gia tộc cổ xưa sở hữu lá bài tẩy tinh nhuệ, mạnh đến đâu thì ta cũng không rõ”.  

Khóe môi nàng ta cong lên: “Nhưng người hùng mạnh nhất nơi này không phải họ mà là người bảo vệ Thần Quốc. Số người không rõ, thực lực không rõ, nhưng ta có thể nói cho Diệp công tử biết, năng lực của ngươi hiện giờ không đủ tư cách để gia nhập, vậy ngươi lấy cái gì để liên minh cùng chúng ta? Nhất là ngươi, bây giờ không hàng, ngày sau khi thanh đao của Thần Quốc ta treo trên Thần Võ Thành thì có muốn hàng cũng không kịp nữa”.  


Nam Cung Uyển vừa dứt lời, mười người mặc đồ đen xuất hiện bao vây lấy Diệp Huyên.  

Hắn cưỡng chế ngăn lại sát ý đang sục sôi trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đang nói hay mà, cần gì phải động tay động chân chứ?"  

Nam Cung Uyển mỉm cười: “Ta nói câu này Diệp công tử đừng giận. Thiên phú của ngươi không tệ nhưng Thần Quốc ta có rất nhiều người ưu tú, vì vậy ngươi có thể rời đi, nhưng tòa tháp trong tay ngươi phải về tay chúng ta”.  

Diệp Huyên hỏi lại: “Nếu ta không cho thì sao?"  

Đối phương đưa tay làm dấu mời: “Vậy mời Diệp công tử bắt đầu thể hiện đi, ta sẽ xem thế nào”.  

Diệp Huyên bỗng nhiên biến mất.  

Sau đó, môt tia kiếm quang đỏ chót đâm xuyên qua giữa trán Nam Cung Uyển, nhưng sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống khi nhận ra đây chỉ là tàn ảnh. người thật đã xuất hiện lại cách đó hơn trăm trượng, bên môi vẫn treo nụ cười lạnh lùng.  

Hắn không lảm nhảm nữa mà nắm lấy viên đá không gian trong tay rồi biến mất không tung tích.  

"Đá Truyền Tống Không Gian”, Nam Cung Uyển nheo mắt lại, đoạn ngẩng lên nhìn phía chân trời: “Phong tỏa không gian lại!" 


1791: "Thực Lực Của Bọn Họ Đến Đâu?"  


Nàng ta vừa dứt lời, không gian nơi xa bỗng run lên từng chặp khi từng luồng sức mạnh kỳ lạ không ngừng tuôn vào trong không gian kia.  

Ở bên trong, Diệp Huyên bỗng phát hiện không gian trước mắt mình có tầng tầng lớp lớp trở ngại. Hắn biến sắc, vội vàng thúc giục đạo tắc Không Gian trong người ra. Lực lượng không gian xuất hiện nghiền nát những luồng sức mạnh kỳ lạ kia.  

Khi không gian giãn ra, Diệp Huyên dùng đạo tắc nhảy vọt xuyên không gian, chỉ trong chớp mắt đã đến Táng Thần Nguyên.  

Bầu trời bỗng nhiên nứt toạc, Diệp Huyên bay vút ra, chạy thẳng đến Vạn Sơn Trường Thành.  

Nào ngờ một bàn tay khổng lồ vươn ra từ chân trời sau lưng phía sau lưng, mang theo nguồn sức mạnh hủy thiên diệt địa ập xuống khiến không gian bốn phía nứt ra, chỉ trong chớp mắt đã đến trên đầu Diệp Huyên.  

Hắn xoay người, rút kiếm khỏi vỏ.  

Chư Thiên vừa chém ra, bàn tay khổng lồ kia đã chia năm xẻ bảy, nhưng bản thân Diệp Huyên cũng bị đẩy văng ra đi nghìn trượng.  

Diệp Huyên vừa chém xong đã quay đầu, thân thể nhoáng cái đã xuất hiện trong Vạn Sơn Trường Thành.  

Khi quay lại nhìn, chân trời đã trở lại trạng thái bình thường.  

Gần như ngay lúc ấy, một vài cường giả Hoang giới đã xuất hiện bên cạnh hắn.  

Lục phủ ngũ tạng của Diệp Huyên đã hoàn toàn bị đánh nát, máu tươi trào ra khóe miệng.  

"Không phải Diệp Huyên đấy sao? Hắn làm sao vậy?"  


"Trông có vẻ như bị người Thần Quốc đánh!"  

"Hừ, ta tưởng hắn lợi hại lắm cơ mà, sao vừa đến Thần Quốc đã bị hành tơi tả đến vậy?"  

"...”  

Diệp Huyên không để ý đến họ mà xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu điên cuồng hấp thụ Thần Tinh và ăn linh quả.  

Khoảng nửa giờ sau, khi thương thế đã khôi phục tầm bảy, tám phần, hắn đứng dậy đi về phía Đạp Thiên Điện.  

Bên trong, ngoài nhóm người Tinh chủ ra còn Sở thống lĩnh và một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp, tất cả đều ngẩng lên khi Diệp Huyên bước vào.  

Diệp Huyên vung tay lên, thi thể của Cổ Đạp Thiên lập tức xuất hiện.  

Tinh chủ biến sắc, liếc nhìn Diệp Huyên xong rồi thu hồi thi thể.  

Sở chân nhân mở miệng: “Diệp tiểu hữu có thăm dò được tình huống của Thần Quốc không?"  

"Có hỏi thăm được một chút”, Diệp Huyên gật đầu.  

"Thực lực của bọn họ đến đâu?"  

Hắn trầm giọng đáp: “Mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng rất nhiều”. 


1792: Kết Quả Không Ai Tin. 


Nghe hắn kể hết về Nam Cung Uyển và quân đội bên đó, tất cả những người còn lại đều rơi vào im lặng.

Nếu những gì Diệp Huyên kể là đúng thì Thần Quốc không phải chỉ mạnh bình thường thôi đâu!  

Người đàn ông mặc giáp lên tiếng: “Diệp thành chủ, làm sao ngươi biết được chuyện cơ mật như vậy?"  

Mọi tầm mắt đổ dồn lên người Diệp Huyên.  

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông cho rằng ta đang lừa ông?"  

Đối phương lắc đầu: “Ta chỉ đang nghĩ rằng đây là chuyện cực kỳ bí mật, làm sao công tử có thể biết cặn kẽ đến thế?"  

"Ta có phương pháp của ta”, Diệp Huyên đáp.  

Nếu nói rằng Nam Cung Uyển tiết lộ cho hắn thì những người này sẽ cho rằng hắn đang cấu kết với Thần Quốc, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.  

Người đàn ông cười cười: “Diệp thành chủ à, Thần Quốc có lẽ mạnh thật, nhưng tuyệt đối không đến mức như ngươi nói”.  

Diệp Huyên nhìn ông ta: “Các hạ là?"  

"Lý Thiên, một trong các phó Thống lĩnh của Thần Đạo quân”.  

"Nếu Lý thống lĩnh không tin ta thì có thể phái người khác đi dò hỏi xem sao”.  

Lý Thiên nhìn hắn: “Vậy thì Diệp thành chủ phải giải thích vì sao ngươi lại biết nhiều chuyện cơ mật của Thần Quốc đến vậy!"  


Diệp Huyên chỉ cười: “Nếu ta không nói thì sao? Lý thống lĩnh sẽ cắn ta à?"  

Đôi mắt gã đàn ông híp lại, một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng vồ đến Diệp Huyên. Hắn lao đến rút kiếm ra chém.  

Xoẹt!  

Luồng khí tức bị chém bể trong nháy mắt.  

Ngọn thương trong tay Lý Thiên cũng đâm về trước.  

Chỉ nghe rắc một tiếng, ngọn thương đã bị kiếm của Diệp Huyên đập nát. Cùng lúc ấy, một luồng sức mạnh khác cũng tách hai người ra, đẩy về chỗ cũ.  

Sở chân nhân vừa ra tay xong thì cất lời: “Bây giờ không phải lúc để lục đục”.  

Ông đánh mắt nhìn sang Diệp Huyên: “Diệp tiểu hữu, làm sao cậu biết được những thông tin này?"  

Hắn im lặng một hồi mới nói: “Một vị Quốc sĩ ở đó nói cho ta hay”.  

"Thần Quốc không những không bắt mà còn nói cho cậu biết ư?"  

Diệp Huyên gật đầu.  

Lý Thiên nhếch môi cười nhạt, những người khác cũng lộ ra vẻ quái dị.  

Diệp Huyên thấy vậy thì lắc đầu, hiếm hoi lắm mới nói thật một lần, kết quả không ai tin. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.