Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1836-1839



1836: Ánh Kiếm Phóng Thẳng Lên Trời!


Tiếng kiếm rung động đột nhiên vang khắp bầu trời, ngay sau đó, hai luồng ánh kiếm chợt lóe lên giữa không trung, chém thẳng về phía Mục Nam Tri.

Hai cường giả cấp bậc Đế Cảnh!Nhìn thấy hai lão già kia ra tay, sắc mặt đám người Tinh chủ đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

AdvertisementHai lão già kia không chỉ là cường giả Đế Cảnh, mà còn là Kiếm Thành Siêu Phàm đỉnh cao.


Có thể nói rằng, thực lực của hai người kia mạnh hơn lão già tóc trắng lúc trước rất rất nhiều.

Trong không trung, Mục Nam Tri vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút cảm xúc, bà chỉ nhẹ nhàng điểm một cái: “Phân tách!”Giọng nói vừa dứt, không ngờ hai luồng ánh kiếm vừa nãy trực tiếp bị phân tách, cuối cùng hóa thành hư vô.

Chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt hai lão già kia lập tức trầm xuống.

Mục Nam Tri đang muốn xuất chiêu lần nữa thì bỗng nhiên lại nhíu mày, bởi vì bà nhận ra thân thể mình ngày càng trở nên mờ ảo.

Giờ phút này đây, bà mới nhớ ra rằng mình chẳng qua chỉ là một sợi phân thân, không thể tiêu hao quá nhiều sức lực.

Đám người Đường Diêm cũng phát hiện ra điểm này, sắc mặt mỗi người nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.

Nếu Mục Nam Tri biến mất, bậy thì ai có thể chống cự lại những cường giả Thần Quốc đây?Đúng lúc này, Mục Nam Tri bỗng cúi đầu nhìn xuống cô gái trẻ bên dưới.

Mặt cô gái trẻ kia vẫn không lộ rõ cảm xúc: “Muốn giết ta sao?”Mục Nam Tri cười nói: “Không muốn”.

Cô gái trẻ nhìn thoáng qua Mục Nam Tri: “Tại sao?”Mục Nam Tri cười ha hả: “Bởi vì không giết được! Thế nhưng ta muốn thử xem thực lực chân chính của cô!”Dứt lời, dưới ánh nhìn của rất nhiều người, bà đột nhiên lao thẳng về phía cô gái trẻ ở bên dưới.

Cách đó không xa, hai lão già ôm kiếm liền biến sắc, bọn họ muốn ra tay nhưng lại bị cô gái trẻ kia ngăn cản.


Cô gái trẻ ngẩng đầu nhìn về phía Mục Nam Tri đang lao xuống, ngay sau đó đột nhiên rút kiếm ra.

Oong…Ánh kiếm phóng thẳng lên trời!Uỳnh!Trên bầu trời, ánh kiếm kia nhanh chóng vỡ nát, còn Mục Nam Tri thì đã dừng lại ngay trước mặt cô gái trẻ kia.

Giờ phút này, tất cả cường giả Thần Quốc đều biến sắc.

.

1837: Không Một Ai Có Sức Chống Cự!


Thế nhưng lại không một ai dám động.

Bởi vì bây giờ Mục Nam Tri đang ở cách cô gái trẻ kia quá gần.

Mục Nam Tri nhìn cô gái trẻ gần mình trong gang tấc, bà không tiếp tục ra tay mà chỉ mỉm cười: “Tài năng trời phú”.

Advertisement

Dứt lời, thân thể bà càng lúc càng trở nên mờ ảo, sau đó nhanh chóng biến mất hoàn toàn trong ánh mắt của mọi người.

Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của đám người Tinh chủ trong không trung đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Ngay cả Mục Nam Tri cũng không thể giết được vị Quốc chủ Thần Quốc kia.

Mà đại quân ở bên dưới của bọn họ lúc này đã bị binh lính Thần Quốc nghiền ép.

Bất kể là thiết kỵ của Đường tộc hay Thần Đạo quân, hoặc là người chấp pháp của Liên Minh Trật Tự, tất cả đều bị áp chế gắt gao, hơn nữa còn tử thương vô số!

Đúng lúc này, cô gái trẻ phía dưới đột nhiên khẽ vung tay phải lên: “Giết hết!”

Giọng nói vừa dứt, mấy chục đạo tàn ảnh bỗng nhiên nhảy ra từ bốn phía, ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng khắp nơi.

Giết người trong chớp mắt!

Những nơi mà đám tàn ảnh kia đi qua đều tràn ngập máu tươi!


Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Tinh chủ lộ rõ vẻ mặt sợ hãi, bởi vì ngay cả thiết kỵ của Đường tộc và Thần Đạo quân cũng bị những tàn ảnh kia gi3t chết trong giây lát!

Tất thảy đều bị giết trong chớp mắt.

Không một ai có sức chống cự!

Không chỉ vậy, ở bốn phía chân trời còn có vô số cường giả đột nhiên xuất hiện, tất cả đều là cường giả của các thế gia và tông môn!

Nghiền ép!

Giờ phút này, bất kể xét về số lượng hay thực lực thì Thần Quốc đã áp đảo cả ba Hoang giới kia.

Cô gái trẻ nọ chậm rãi đi về phía Vạn Sơn Trường Thành, khắp bốn phía không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Ở trên ngọn núi phía xa, Diệp Huyên nhìn xuống dưới, im lặng không nói gì.

Lúc này, Triệu Mục liền muốn ra tay, Diệp Huyên đột nhiên ngăn lại: “Giờ cô ra tay cũng đâu có ý nghĩa gì nữa?”

Triệu Mục nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nói khẽ: “Không ngăn được”.

Thần Quốc đã ở vào thế áp đảo rồi.

Không ai có thể cản lại bước chân của cô gái trẻ kia được nữa!


1838: Nam Minh Yêu Vương!


Đúng lúc này, Tinh chủ ở trong không trung đột nhiên lên tiếng: “Để ta!”

Dứt lời, lòng bàn tay ông ta mở ra, một bức tranh màu đen đột nhiên bay thẳng lên bầu trời, nhanh chóng đón gió rồi căng phồng, thoáng chốc đã bao trùm khắp toàn bộ bầu trời.

Sắc trời lập tức trở nên ảm đạm.

Advertisement

Bên trong bức tranh kia là vô số lôi điện màu đen đang lấp lóe.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn nó. Những luồng lôi điện bên trong lấp lóe điên cuồng, sau đó đột nhiên rơi hết về phía đám cường giả của Thần Quốc.

Chí bảo của Liên Minh Trật Tự: Tinh Không Đồ!

Bức tranh này là sự tồn tại của đạo cảnh siêu việt, cũng là một trong những quân át chủ bài của Liên Minh Trật Tự!

Chính vào lúc này, cô gái trẻ bên dưới đột nhiên nghiêng đầu, ở phía sau cô gái trẻ không xa đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương, giây tiếp theo, nó nhanh chóng hóa thành một vệt kim quang phóng thẳng lên trời.

Dưới cái nhìn của mọi người, thanh trường thương kia nhanh chóng đâm thẳng vào bức tranh nọ.

Ầm ầm!


Chân trời rung động kịch liệt, tấm Tinh Không Đồ kia nhanh chóng nứt vỡ.

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Tinh chủ đại biến, ông ta vội vàng thu hồi Tinh Không Đồ.

Cô gái trẻ kia chỉ lạnh lùng nhìn Tinh chủ: “Nửa khắc sau, ta không muốn nhìn thấy năm người này nữa!”

Lời nói vừa dứt, mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên phóng thẳng về phía đám người Tinh chủ.

Cường giả Đế Cảnh!

Tất cả đều là cường giả Đế Cảnh!

Trong không trung lúc này, Yêu Vương đột nhiên thét lớn: “Thỉnh hồn Tiên Vương!”

Dứt lời, bên trong dãy núi có vô số yêu thú đồng loạt gào thét, ngay sau đó, một vệt sáng phóng thẳng lên trời cao, trong vệt sáng ấy bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên lặng lẽ xuất hiện.

Nam Minh Yêu Vương!

Nửa người nửa yêu!

Đó là vị Yêu Vương nổi danh nhất trong lịch sử Yêu tộc!


1839: Tất Nhiên Là Không Rồi!


Giọng nói vừa dứt, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên bao phủ Diệp Huyên.

Thấy vậy, Diệp Huyên nhanh chóng biến sắc, ơ đệch, đây là muốn “thịt” mình chắc!



Advertisement

Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt lên người Diệp Huyên.

Chí bảo ấy hả?

Việc Diệp Huyên sở hữu chí bảo Ngũ Duy kia cũng chẳng phải bí mật gì, chẳng qua bọn họ không ngờ Nam Minh Yêu Vương lại coi trọng món bảo vật đó của Diệp Huyên tới vậy.

Lần này thì Diệp Huyên xui xẻo rồi!

Một số cường giả ở đây lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Đặc biệt là Tinh chủ.

Tuy rằng tình hình hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng ông ta vẫn rất vui lòng khi nhìn thấy Diệp Huyên bị kẻ khác gi3t chết.

Liệu Diệp Huyên có phản kháng nổi Nam Minh Yêu Vương không?


Tất nhiên là không rồi!

Phải biết rằng Nam Minh Yêu Vương chính là cường giả có cùng cấp bậc với Mục Nam Tri. Mặc dù chỉ là phân thân, thế nhưng chắc chắn cũng không phải người mà Diệp Huyên có thể chống lại.

Nam Minh Yêu Vương nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt rực lửa, vào đúng ông ta muốn nói gì đó thì trong lòng bàn tay Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một tòa tháp nhỏ mờ ảo, ngay sau đó, Diệp Huyên ném thẳng nó sang một phía, tháp Giới Ngục vững vàng rơi xuống trước mặt của cô gái trẻ Thần Quốc.

Mọi người: “…”

Cô gái trẻ nhìn thoáng qua tòa tháp Giới ngục trước mặt, không hề lộ rõ cảm xúc.

Mà lúc này, ánh mắt Nam Minh Yêu Vương đã chuyển đến trên người cô gái trẻ.

Trong không trung, sắc mặt Tinh chủ lập tức trở nên âm trầm cùng cực. Ông ta không ngờ Diệp Huyên kia lại có thể quả quyết đến mức nộp luôn món bảo vật kia ra.

Hành động này của hắn không chỉ hóa giải nguy cơ hiện tại của bản thân, mà còn thành công trong việc dời ánh mắt của Nam Minh Yêu Vương chuyển đến chỗ Thần Quốc.

Tìm người gánh tội! Hừ!

Vẻ mặt Diệp Huyên vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được nét tức giận nào.

Cách đó không xa, cô gái trẻ Thần Giới liếc mắt đánh giá tháp Giới Ngục, cuối cùng, cô gái trẻ mở mắt ra, tòa tháp Giới Ngục kia lập tức rơi vào trong lòng bàn tay cô gái trẻ: “Chí bảo Ngũ Duy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.