2822: Thất Bại Hoàn Toàn!
Một đường kiếm quang vung theo hình nửa cung trăng xuất ra.
Ầm!
Một kiếm vung ra, Tiểu Thất đã lùi lại, trong chớp mắt mà nàng ta lùi chưa được mấy trượng, lại có một tia kiếm quang chém tới.
Advertisement
Đồng tử của Tiểu Thất hơi co lại, hai tay nàng ta cầm kiếm chém về phía trước một nhát: “Phá Càn Khôn!”
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang màu trắng như tuyết b ắn ra từ mũi kiếm của nàng.
Ầm!
Đạo kiếm quang màu trắng như tuyết này trong nháy mắt vỡ vụn, Tiểu Thất lại một lần nữa lùi lại, mà chính vào khoảnh khắc kiếm quang màu trắng như tuyết kia của nàng ta vỡ vụn, lại có một đạo kiếm quang khác phá không mà chém tới!
Lần này, Tiểu Thất chỉ có thể phòng thủ một cách bị động, nàng ta giơ ngang kiếm chặn lại.
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ vang lên, Tiểu Thất trực tiếp từ trên không trung rơi mạnh xuống, cuối cùng đập mạnh vào bức tường thành kia, mà nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì bốn đạo kiếm quang đã trực tiếp c ắm vào tứ chi.
Cùng lúc đó, một cỗ kiếm ý lớn mạnh trực tiếp bao phủ lấy nàng, khiến nàng không thể cử động được!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Kiều Thiên Nhi và Quan Quân đều trầm xuống!
Thực lực của người trước mắt này, quá vô địch rồi!
Vốn không phải là người mà bọn họ có thể đối kháng!
Cảnh giới áp đảo, thực lực áp đảo, lực chiến đấu áp đảo!
Mà bên này, Mạc Tà liếc nhìn Kiếm Mộc, ngay sau đó, một luồng khí tức to lớn từ trong người hắn ta cuồn cuộn phát ra, sau lưng hắn ta, xuất hiện một ảnh ảo của một ông già.
Kiếm Mộc liếc nhìn ảnh ảo của ông già kia, mặt không chút cảm xúc nói: “Hồn của tiên tổ...!cho dù tiên tổ ngươi còn sống đương thời, ông ta cũng không đủ tư cách giao thủ với lão phu”.
Dứt lời, lão đột nhiên chém ra một kiếm, một kiếm chém ra này, một tia kiếm quang trực tiếp chém thẳng vào ảnh ảo phía sau Mạc Tà kia với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được.
Sau một lúc im lặng, ảnh ảo kia trực tiếp nổ tung, có điều lúc này, Mạc Tà lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Kiếm Mộc kia, hắn ta chắp hai tay lại, một luồng sức mạnh to lớn từ trong hai lòng bàn tay hắn ta tung ra, nhưng đáng tiếc, ngay khi luồng sức mạnh này vừa xuất hiện, một thanh kiếm liền chém đến.
Xoẹt!
Hai tay của Mạc Tà trực tiếp bị chặt đứt, đồng thời cơ thể hắn ta đã xuất hiện ở trên tường thành, theo sau đó là bốn thanh kiếm phóng tới ghim chặt cơ thể hắn ta lên tường thành.
Thất bại hoàn toàn!
Không có ai là đối thủ của Kiếm Mộc này, bởi vì chênh lệch là quá quá lớn rồi!
Thực lực của Kiếm Mộc này, có thể nói, ngoại trừ số ít mấy người ra, trong vũ trụ Tứ Duy này vốn không có người nào có thể gi3t chết lão!
Kiếm Mộc lướt nhìn bốn phía, cuối cùng, lão nhìn xuống dưới: “Diệp Liên!”
Trong số những tin tình báo mà lão có được, người mà Diệp Huyên quan tâm nhất là Diệp Liên, vì Diệp Liên, thậm chí ngay cả mạng sống của bản thân, Diệp Huyên cũng có thể không cần!
Kiếm Mộc vừa dứt lời, bên dưới, một cô gái nhỏ bước ra, người đó chính là Diệp Liên.
.
Mà lúc này, Kiều Thiên Nhi đã xuất hiện trước mặt Diệp Liên, chính vào lúc nàng đang định nói thì Diệp Liên khẽ nói: “Kiều tỷ tỷ!”
Kiều Thiên Nhi khẽ nói: “Muội sợ không?”
Diệp Liên lắc đầu, nói đoạn, cô bé chậm rãi nắm chặt tay lại.
Kiều Thiên Nhi trầm trọng nói: “Đừng có làm chuyện ngu ngốc”.
Advertisement
Diệp Liên khẽ mỉm cười: “Không đâu!”
Nói đoạn, cô bé nhìn về phía Kiếm Mộc: “Nào, kiếm tu, dùng ta để uy hiếp ca ta đi!”
Lời này đã vạch trần ý đồ của lão.
Nghe vậy, sát ý trong mắt Kiếm Mộc kia lập tức trào dâng: “Nhãi con, vọng tưởng hủy Kiếm Đạo Chi Tâm của ta!”
Dứt lời, một đạo kiếm quang từ trên không bắn xuống, chém thẳng về phía Diệp Liên.
Lời nói chọc trúng tim đen!
Lời nói của Diệp Liên chắc chắn là rất tàn nhẫn.
Kiếm tu sợ nhất cái gì?
Chính là kiếm tâm bị dao động.
Kiếm Mộc có thể tu luyện tới hiện tại, kiếm tâm cũng vững chắc, đương nhiên là không thể nghi ngờ gì rồi. Nhưng kiếm tâm còn có một điều sợ nhất, đó chính là làm trái với bản tâm.
Làm trái với bản tâm có nghĩa là Kiếm Đạo Chi Tâm sẽ bị dao động.
Là kẻ thù của Diệp Huyên, đáng lẽ lão nên trực tiếp đi tìm Diệp Huyên, chứ không nên đi tìm muội muội của hắn. Loại hành động này trái với bản tâm của lão và lão đã từng khinh thường nó.
Nhưng lão không còn sự lựa chọn nào khác.
Không làm như vậy thì sao có thể bức ép Diệp Huyên ra được.
Nếu cứ tiếp tục để cho Diệp Huyên mở rộng như vậy, sau này sẽ tạo thành một uy hiếp lớn đối với Kiếm Tông. Hơn nữa, Kiếm Tông nhất định phải lấy được chí bảo Ngũ Duy này.
Đây là mong muốn của Kiếm Tông.
Mà lúc này, lời nói của Diệp Liên trực tiếp khơi dậy sự nhục nhã của lão.
Dùng một cô gái nhỏ để quay lại uy hiếp người khác…
Theo lão, loại hành động này đã từng là hành động vô cùng trơ trẽn.
Phải biết rằng, Kiếm Mộc lão cũng từng là kỳ tài ngút trời, có sự kiêu ngạo của chính lão, mà giờ đây lão lại đi làm cái chuyện này.
Bất kể là có lý do gì đi chăng nữa, bất kể xuất phát điểm là gì, bản thân loại hành vi này rất đáng xấu hổ, nó không phải là điều mà một cường giả nên làm.
Bởi vậy, khi Diệp Liên nói ra câu đó, lão biết kiếm tâm của mình đã lay động.
2824: Ca, Đừng… Đừng Tự Trách…”
Tâm càng mạnh mẽ, kiếm càng hùng mạnh.
Nhưng lúc này, lời nói của Diệp Liên trực tiếp đâm thẳng khiến kiếm tâm của lão dao động.
Trong không trung, một luồng kiếm quang bắn nhanh xuống, trực tiếp lao thẳng vào Diệp Liên.
Advertisement
Diệp Liên nhìn kiếm quang chém xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nàng không chống cự, cũng không ra tay bởi nàng hiểu rõ nàng không đánh lại được lão già kiếm tu trước mặt.
Diệp Liên chậm rãi nhắm hai mắt lại, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu nàng…
Khóe miệng Diệp Liên khẽ nhếch lên: “Ca, ta không thể làm gánh nặng của huynh nữa…”
Lời nói vừa dứt, thanh kiếm trực tiếp đâm thẳng vào đầu nàng.
Ầm!
Một cỗ kiếm ý vô hình tỏa mạnh ra quanh thân Diệp Liên.
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người ở Bắc Cảnh đều ngây ra như phỗng.
Xong rồi!
Đây là ý nghĩ của mọi người.
“Không!”
Đúng lúc này, ở phía chân trời xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét giận dữ như dã thú.
Là tiếng của Diệp Huyên!
Mọi người nhìn về phía chân trời. Lúc này, kiếm quang đã dừng lại trước mặt Diệp Liên. Diệp Huyên nhìn Diệp Liên ở trước mặt, thân thể nàng đã dần trở nên mờ ảo, màu sắc trong đôi mắt nàng cũng nhạt dần đi. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyên đến, tay phải nàng run run chậm rãi nhấc lên, muốn chạm vào Diệp Huyên, nhưng dù cố thế nào cũng không nâng nổi. Lúc này, Diệp Huyên ôm lấy tay Diệp Liên, trên mặt hắn sớm đã đầy nước mắt.
Mà những giọt nước mắt này đỏ như máu.
Giờ khắc này, máu trong cơ thể hắn bắt đầu rung động.
Diệp Liên nắm chặt lấy tay Diệp Huyên, giọng nói run rẩy: “Ca, đừng… đừng tự trách…”
Lời nói của nàng dứt, hai mắt hoàn toàn nhắm lại. Thân thể nàng vẫn đang thay đổi giữa ảo và thực, nhưng hơi thở của nàng đã hoàn toàn biến mất.
“Không!”
Diệp Huyên bỗng ôm lấy Diệp Liên, ngẩng đầu gào thét: “Không! A a a a a!”
Phụt!
Một cột máu từ cơ thể của Diệp Huyên đột nhiên phóng lên cao, trong phút chốc, toàn bộ bầu trời Bắc Cảnh bị nhuộm thẫm màu đỏ máu .
Trong sân, mọi người nhìn về phía Diệp Huyên, hắn đang ôm Diệp Liên, cả thân thể không ngừng run rẩy giống như đang sợ hãi đến cực điểm. Cùng lúc đó, quanh thân hắn xuất hiện một tầng hào quang màu đỏ nhàn nhạt.
Trong sân, Kiếm Mộc nhìn Diệp Huyên chằm chằm, trong lòng bàn tay lão lặng lẽ tụ lại một luồng kiếm quang.
Sau khi im lặng một lát, Kiếm Mộc ở trên không cách xa Diệp Huyên quát: “Phá!”
Âm thanh rơi xuống, tia kiếm quang lập tức xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu Diệp Huyên. Một kiếm này không chỉ hành động bất ngờ, mà còn vô cùng mạnh mẽ.