2951: Mà Diệp Huyên Đã Thành Công Rồi!
Nhưng không phải là ra tay với Lê Tiến Võ, mà là ra tay với Lý Cuồng Sinh, tốc độ của lão ta cực nhanh, Lý Cuồng Sinh còn chưa phản ứng lại thì đã bị ăn một chưởng rơi đầu!
Linh hồn Lý Cuồng Sinh vừa xuất hiện, Lý Niệm Sinh vung tay phải lên, một ngọn lửa lập tức nhấn chìm linh hồn kia.
"A!"
Advertisement
Trong ngọn lửa, Lý Cuồng Sinh kêu lên đầy thảm thiết và thê lương.
Nhưng chẳng mấy chốc đã im bặt.
Mọi người xung quanh đều nìn về phía Lý Niệm Sinh, Lý Niệm Sinh đưa tháp đến trước mặt Lê Tiến Võ: "Lê trưởng lão, thứ này là của học viện Vạn Duy, hiện tại nó đã được về với nguyên chủ!"
Lê Tiến Võ liếc nhìn Lý Niệm Sinh, lão ta thu tháp Giới Ngục lại rồi xoay người chậm rãi rời đi.
Nhìn thấy Lê Tiến Võ rời đi, đám người Quân Vô Nhan trầm mặc.
Bọn họ biết, Lê Tiến Võ này đã tha cho Ma Đô một mạng!
Không thể không nói, Lý Niệm Sinh này rất thông minh, nếu lão ta không ra tay giết Lý Cuồng Sinh, toàn bộ Ma Đô đều sẽ lâm vào nguy hiểm! Mà lão ta lại tự tay gi3t chết Lý Cuồng Sinh, có thể nói là đã làm dịu lửa giận của Lê Tiến Võ!
Lý Niệm Sinh nhìn đám người Quân Vô Nhan một lát rồi nói: "Chư vị, vật ấy đã về lại tay học phủ Vạn Duy, mọi người nếu muốn thì cứ tìm đến họ!"
Nói xong, lão ta xoay người rời đi.
Đám người Quân Vô Nhan đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu.
Đi tìm học viện Vạn Duy?
Bọn họ tất nhiên không dám đến tìm, học viện Vạn Duy này không phải Ma Đô, thế lực nơi đây tuy không còn Tiên Tri tọa trấn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, học viện Vạn Duy đến nay vẫn là một trong những thế lực đứng đầu Ngũ Duy!
Chẳng mấy chốc, mọi người đã tản đi.
Phía dưới, trong Ma Đô, Lý Niệm Sinh đột nhiên dừng lại, lão ta nhẹ giọng nói: "Ta biết các hạ trong bóng tối, việc này là do lòng tham của nhà họ Lý ta, có tội thì phải chịu, nhà họ Lý sẽ không báo thù, mong rằng các hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Lý một con đường sống".
Một lát sau, không gian phía sau Lý Niệm Sinh khẽ run lên, thế nhưng chẳng mấy chốc lại yên tĩnh lại.
Lý Niệm Sinh chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Đa tạ!"
...
Báo thù?
Không phải Lý Niệm Sinh chưa từng nghĩ tới việc báo thù, nhưng lão ta biết rõ mối thù này không thể báo!
Lão ta đã đoán ra chắc chắn người đứng sau chính là Diệp Huyên!
Vì nếu tháp Giới Ngục này dễ lấy như thế, thì sao học viện Vạn Duy lại tay không trở về, hơn nữa còn phát lệnh truy nã?
Diệp Huyên đưa ra một cách dễ dàng như vậy chỉ có một giải thích, đó là muốn dời mâu thuẫn đi!
Mà Diệp Huyên đã thành công rồi!
Nếu lão ta muốn báo thù, thì không chỉ mỗi Lý Cuồng Sinh bỏ mạng, mà cả Ma Đô cũng sẽ bị liên luỵ!
Vũng nước đục này, nhà họ Lý không thể tham dự!
Lý Niệm Sinh khẽ thở dài, đi xuống dưới.
.
Lúc này, trông lão ta càng già nua hơn.
…
Diệp Huyên không ở lại Ma Đô, mà thầm đi theo Lê Tiến Võ của học viện Vạn Duy.
Advertisement
Hắn biết là người đều sẽ có lòng tham, mà chỉ cần có lòng tham thì hắn sẽ có thể lợi dụng!
Diệp Huyên đi sát theo sau, hai người ngày càng đến gần học viện Vạn Duy.
Diệp Huyên theo dõi Lê Tiến Võ trong bóng tối, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ người này chí công vô tư thế à?
Lúc này, Lê Tiến Võ kia đột nhiên dừng lại.
Diệp Huyên đang lẩn trốn cũng dừng lại theo, lẳng lặng nhìn Lê Tiến Võ, lão ta cứ đứng ở đó như thế. Khoảng một khắc sau, Lê Tiến Võ mở lòng bàn tay ra, tháp Giới Ngục kia xuất hiện trong tay lão ta.
Nhìn tháp Giới Ngục trong tay, trong mắt Lê Tiến Võ lộ vẻ do dự.
Tham?
lão ta không có suy nghĩ như thế!
Vì lão ta biết nếu có suy nghĩ này, mình sẽ chết không toàn thây!
Địa vị của lão ta trong học viện Vạn Duy cũng khá cao, nhưng nếu dám có lòng tham với thứ này, lão ta không chỉ sẽ mất đi địa vị bây giờ mà còn sẽ chết rất thê thảm!
Bảo vật thế này, không phải người có thực lực như lão ta có thể có được!
Nhưng lão ta vẫn hơi tò mò!
Sau khi nhìn tháp Giới Ngục trong tay một lúc lâu, vẻ do dự trong mắt Lê Tiến Võ trở thành kiên định, cuối cùng, lão ta vẫn lựa chọn không nghĩ đến cái tháp Giới Ngục này nữa!
Lão ta hiểu rõ một khi con người có lòng tham thì rất khó có thể khống chế được lòng tham đó!
Nghĩ đến đây, Lê Tiến Võ chuẩn bị cất tháp Giới Ngục đi, mà lúc này, tháp Giới Ngục kia đột nhiên rung lên, sau đó, cửa tầng thứ nhất mở ra!
Thấy cảnh này, Lê Tiến Võ sửng sốt.
Cửa tháp mở ra?
Chẳng lẽ cái tháp Giới Ngục này cho phép mình?
Nghĩ vậy, Lê Tiến Võ lập tức hơi kích động, nhưng lão ta vẫn ép mình tỉnh táo lại.
Lúc này, ngọn tháp hơi rung lên, như muốn nói gì đó.
Lê Tiến Võ hơi do dự, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn nhận ta làm chủ?”
Ngọn tháp vội vàng tỏ vẻ đồng ý.
Thấy vậy, Lê Tiến Võ không nhịn được siết chặt hai tay.
2953: “Ngươi Đúng Là Xấu Xa!”
Có thể lấy ngọn tháp này không?
Lý trí bảo lão ta không thể!
Nhưng đây cũng là một cơ duyên lớn!
Advertisement
Đây là bảo vật Tiên Tri để lại, nếu mình lấy được chắc chắn sẽ là một tạo hoá lớn!
Do dự!
Giờ khắc này, lão ta đang cực kỳ do dự!
Lúc này, tháp Giới Ngục kia lại rung lên, sau đó nhẹ nhàng bay tới trước mặt lão ta, cọ vào tay lão ta.
Rất thân thiết!
lão ta có thể cảm nhận được ngọn tháp này rất mong nhận lão ta làm chủ!
Lê Tiến Võ đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, cuối cùng lão ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Khoảng nửa khắc sau, lão ta đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Đời người thường phải đánh cược một lần!”
Dứt lời, lão ta cầm lấy tháp Giới Ngục, xoay người biến mất ở cuối chân trời mênh mông.
Hướng này hoàn toàn ngược với hướng trở về học viện Vạn Duy!
Diệp Huyên trong bóng tối hơi nhếch môi, hắn nhìn quả cầu thuỷ tinh trong tay, khi nãy, hắn đã dùng quả cầu thuỷ tinh này ghi lại mọi chuyện xảy ra khi nãy!
Lúc này, giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu hắn: “Ngươi đúng là xấu xa!”
Diệp Huyên cười: “Bọn họ xấu xa hơn ta mà, không phải sao?”
Liên Thiển nói: “Vẫn phải xem việc nâng cao thực lực là quan trọng nhất!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết!”
Nói xong, hắn như nhớ đến chuyện gì, lập tức hỏi: “Liên Thiển cô nương, cảnh giới của vũ trụ Ngũ Duy này phân chia như thế nào vậy? Hay là giống với vũ trụ Tứ Duy?”
Liên Thiển đáp: “Đương nhiên là không giống! Cảnh giới của vũ trụ Ngũ Duy này phức tạp hơn của vũ trụ Tứ Duy một chút”.
Diệp Huyên nói: “Mong Liên Thiển cô nương giải thích rõ hơn!”
Liên Thiển nhẹ giọng nói: “Thiên địa sơ khai, vạn vật hình thành, nguyên khí dồi dào, cái mới xuất hiện, xây dựng càn khôn, âm dương vận chuyển, nguyên khí lan rộng, sinh vật được sinh ra, con người cũng thế. Con người có kỳ kinh bát mạch trong người, không thể đếm xuể, điều hoà trung khu, nguồn gốc của linh khí. Chỉ cần là người có thể hiệu được tình tự vận chuyển bốn mùa của thiên địa, nắm được cách điều khiển kinh mạch, bắt đầu con đường tu luyện nhắm mắt tịnh tâm, thấy rõ thân thể linh hồn, mênh mông như bầu trời đầy sau, sáng rực như thiên địa càn khôn, tẩy kinh phạt tuỷ mới có được thành tựu.”
Nói đến đây, nàng ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cảnh giới nơi này có liên quan với kinh mạch của con người. Ta sẽ không giới thiệu mấy cảnh giới cấp thấp kia với ngươi nữa. Khai Nguyên Cảnh, Lập Càn Khôn, Mở Âm Dương, Hiểu Sinh Tử, Phá Thiên Cơ, Rõ Nhân Quả, Vào Luân Hồi. Cảnh giới của ngươi ở vũ trụ Tứ Duy là Phá Mệnh, ở nơi này, nói về chiến lực thì tương đương với Càn Khôn Cảnh, nói một cách nghiêm túc thì chưa đúng lắm, chiến lực của ngươi ít nhất đã đạt đến trình độ Âm Dương Cảnh!”
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó hỏi: “Lập Càn Khôn này có ý gì?”