3002: Đương Nhiên Nó Biết Diệp Liên!
Nghe vậy, Diệp Huyên cười nói: “Thế cũng phải!”
Thẩm Tinh Hà cười: “Bây giờ cậu đã có thể vẽ được bùa tím hoàn mỹ, vậy chứng tỏ cậu có thể thử vẽ bùa cam rồi!”
Bùa cam!
Diệp Huyên gật đầu, đương nhiên hắn sẽ không thoả mãn với bùa tím, bùa cam mới là mục tiêu của hắn, không đúng, phải nói là bùa bảy sắc mới là mục tiêu của hắn, nhưng phải làm từng bước mới được!
Advertisement
Sau đó, Diệp Huyên bắt đầu vẽ bùa cam.
Hắn cũng không quên tháp Giới Ngục kia, bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
…
Ở một vùng đất hoang xa xôi, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện, lão ta vừa xuất hiện thì có mấy người áo đen cũng xuất hiện theo!
Ông lão áo đen nhìn mấy người đó, lúc này, người áo đen cầm đầu cất lời: “Các hạ, thứ trên người ông, chúng ta…”
Lúc này, ông lão áo đen đột nhiên biến mất, khi xuất hiện một lần nữa, ông ta đã đứng ở chỗ cách sau lưng mấy người này mười mấy trượng, trên người những người áo đen kia đột nhiên xuất hiện khí đen.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị những dòng khí đen này từng chút nuốt chửng, trong chốc lát, bọn họ đã bị khí đen cắn nuốt sạch sẽ, sau khi nuốt chửng mấy người kia, khí đen lại bay về trong người ông lão.
Ông lão áo đen đi về phía xa, tốc độ của lão ta tăng nhanh, rất nhanh, đi tới trước một cảnh cửa đỏ như máu.
Lúc này, một cô bé đi ra từ trong cửa, thấy cô bé, ông lão áo đen lập tức quỳ một chân xuống: “Chủ nhân!”
Diệp Liên!
Cô bé trước mắt không phải ai khác mà chính là Diệp Liên.
Lúc này Diệp Liên mặc một bộ đồ màu đen, trên người tản ra ánh sáng đỏ đậm kỳ lạ, sau lưng cô bé có hai ông lão, hai chân bọn họ không chạm đất, thân thể hư ảo như bóng ma.
Diệp Liên mở tay ra, ông lão áo đen vội cung kính dâng tháp Giới Ngục lên, tháp Giới Ngục bay vào tay Diệp Liên, cô bé nhìn tháp Giới Ngục trong tay, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Không làm ai bị thương chứ?”
Ông lão áo đen vội đáp: “Không làm ai bị thương cả, Phù Văn Tông bán đấu giá, ta sử dụng Mật Tinh đấu giá được”.
Diệp Liên gật đầu, cô bé nhìn tháp Giới Ngục trong tay, tháp Giới Ngục khẽ run lên như muốn nói gì đó.
Đương nhiên nó biết Diệp Liên!
Diệp Liên nhìn tháp Giới Ngục, không nói gì.
Lúc này, ông lão áo đen kia lại nói: “Chủ nhân, thư viện Vạn Duy đã tuyên chiến với Phù Văn Tông rồi!”
Diệp Liên nhìn ông lão áo đen: “Huynh ấy ở Phù Văn Tông sao?”
Ông lão áo đen cung kính đáp: “Diệp Huyên kia đã gia nhập Phù Văn Tông, nghe nói là lấy được truyền thừa của Tông chủ Phù Văn Tông, lúc này, hắn đã là tiểu sư tổ của Phù Văn Tông rồi! Mà Trần Thiên kia rõ ràng không muốn bỏ qua cho hắn nên đã tuyên chiến với Phù Văn Tông!”
Diệp Liên yên lặng.
Lúc này, một ông lão mặc áo bào trắng xuất hiện ở cách đó không xa, Diệp Liên nhìn ông ta, ông ta cung kính hành lễ: “Tại hạ Hứa Thiên của học viện Vạn Duy bái kiến Nữ đế…”
Diệp Liên cất lời: “Ngươi, thư viện Vạn Duy?”
Hứa Thiên vội gật đầu, đang muốn nói chuyện thì lúc này, Diệp Liên chợt ra lệnh: “Giết!”
Nói xong, cô bé xoay người rời đi.
Ông lão áo bào trắng: “…”.
Giết!
Vào khoảnh khắc Diệp Liên ra lệnh, hai ông lão sau lưng nàng lập tức biến mất.
Vụt vụt!
Hai tia sáng đỏ như máu loé lên nơi cổ họng ông lão áo bào trắng, đầu của ông ta lập tức rơi xuống, ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Advertisement
Thần hồn cũng bị đánh tan!
Đầu của ông lão áo bào trắng lăn xuống đất, ông ta trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Ông lão áo đen quỳ dưới đất, hơi cúi đầu, thật ra lão ta cũng không biết vì sao chủ nhân của mình lại làm thế, nhưng lão ta không dám hỏi!
Lúc Diệp Liên đi tới trước cửa, nàng đột nhiên dừng lại: “Truyền lệnh xuống, nếu người của thư viện Vạn Duy dám bước vào đây một bước thì lập tức gi3t chết!”
Nói xong, nàng như nhớ đến điều gì, nói tiếp: “Trừ nữ nhân kia!”
Nói xong, nàng đi vào trong cánh cửa kia.
Người đàn ông dưới đất cung kính thi lễ, lão ta biết nữ nhân chủ nhân của mình nói là ai!
Nữ phu tử!
Đó có thể nói là người có thể diện nhất ở vũ trụ Ngũ Duy bây giờ!
Như nhớ đến điều gì, ông lão áo đen chợt nhìn về phía hai ông lão ở cách đó không xa: “Hai vị tôn lão, hình như chủ nhân với Diệp Huyên kia…”
Một ông lão trong đó nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng động vào người đó, hơn nữa, chú ý đến hành động của người đó mọi lúc, khi cần thiết có thể ra tay giúp đỡ!”
Ông lão áo đen hơi do dự, sau đó hỏi: “Tả tôn lão, vì sao thế?”
Tả tôn lão kia đáp: “Không có vì sao cả, cứ làm theo là được, Mục Tu, nhớ kỹ, đừng đắc tội người nọ”.
Nói xong, hai người thoáng chốc biến mất.
Diệp Huyên!
Ông lão áo đen tên Mục Tu ngẫm nghĩ một lát, sau đó xoay người rời đi.
…
Trong Thư điện ở thư viện Vạn Duy.
Trần Thiên chợt buông quyển sách cổ trong tay xuống, nhìn về phía bóng đen kỳ lạ trước mặt.
Trần Thiên hỏi: “Chết rồi à?”
Bóng đen gật đầu: “Đúng vậy! Hơn nữa, nữ đế có nói không ai của thư viện Vạn Duy ta được đặt chân vào Tu La Địa Ngục!”
Nghe vậy, Trần Thiên hơi nhíu mày: “Vì sao?”
Bóng đen lắc đầu: “Không biết!”
Trần Thiên im lặng.
Một lát sau, Trần Thiên chợt hỏi: “Đã có tin tức của nàng ta chưa?”
Bóng đen lắc đầu: “Vẫn chưa”.
Trần Thiên đứng dậy đi tới trước Thư điện, y nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: “A Cải, ngươi nghĩ sao?”
3004: Thư Phòng Vạn Duy!
A Cải trầm giọng nói: “Phủ chủ, chúng ta bây giờ thật sự không nên nhằm vào Diệp Huyên kia”.
Trần Thiên cười nói: “Ý ngươi là bây giờ cái tháp kia đã không nằm trong tay hắn, hơn nữa hắn còn vừa nhận được truyền thừa của sư tổ Phù Văn Tông, Phù Văn Tông sẽ bảo vệ hắn đến cùng, vì thế chúng ta không nên nhằm vào hắn đúng không?”
A Cải gật đầu: “Bây giờ nhằm vào hắn cũng vô dụng. Nếu Phủ chủ sợ hắn sẽ trưởng thành thì ta thấy thật sự không cần thiết, việc hắn trưởng thành đã là chuyện sau này, hơn nữa chỉ cần chúng ta đủ mạnh thì cần gì phải sợ hắn chứ?”
Advertisement
Trần Thiên lắc đầu: “Cũng không phải ta muốn nhằm vào hắn mãi!”
A Cải nói: “Xin Phủ chủ giải thích!”
Trần Thiên đột nhiên hỏi: “A Cải, ngươi cảm thấy địa vị hiện tại của thư viện Vạn Duy ở vũ trụ Ngũ Duy này thế nào? Nói đúng sự thật!”
A Cải im lặng một lát rồi đáp: “Không bằng được trước đây!”
Có thể nói thư viện Vạn Duy bây giờ thua xa năm đó khi Tiên Tri vẫn còn!
Trần Thiên cười khẽ nói: “Bây giờ thư viện Vạn Duy ta càng ngày càng tệ, nếu tiếp tục như thế, nhiều nhất trăm năm, khi đó nếu thư viện Vạn Duy không xuất hiện một yêu nghiệt siêu cấp, thì chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ Ngũ Duy này. Đây cũng không phải đang nói quá, vì thư viện Vạn Duy ta có thứ mà người của cả Ngũ Duy đều mong ước!”
Thư phòng Vạn Duy!
Thư phòng này là thứ Tiên Tri để lại, vũ trụ Ngũ Duy, không ai có thể chống lại sự cám dỗ của thư phòng này!
Mà bây giờ, những thế lực kia vẫn còn hơi kiêng dè thư viện Vạn Duy, không dám trở mặt, dù sao uy lực của Tiên Tri vẫn còn, nữ phu tử kia cũng còn sống!
Nhưng nếu còn tiếp tục như thế, thư viện Vạn Duy sẽ chỉ ngày càng yếu đi, trừ khi thư viện Vạn Duy xuất hiện một thiên tài siêu cấp, xuất hiện yêu nghiệt có thể thay đổi tình thế của vũ trụ Ngũ Duy kia!
Nhưng thư viện Vạn Duy hoàn toàn không thể gửi gắm hy vọng vào một chuyện khó nắm chắc như thế.
Lúc này, Trần Thiên lại nói: “Sở dĩ muốn giết Diệp Huyên là vì tháp kia đã nhận hắn làm chủ!”
Nghe vậy, sắc mặt A Cải lập tức thay đổi: “Đã nhận hắn làm chủ?”
Trần Thiên gật đầu: “Nếu không nhận hắn làm chủ, chắc chắn ngọn tháp kia sẽ không phối hợp với hắn. Nói một cách đơn giản, bây giờ uy hiếp lớn nhất của chúng ta ở vũ trụ Ngũ Duy chính là Diệp Huyên này!”
A Cải im lặng.
Nếu ngọn tháp này đã nhận Diệp Huyên làm chủ, vậy đúng như Trần Thiên nói, Diệp Huyên này thật sự là uy hiếp lớn nhất trước mắt của bọn họ ở vũ trụ Ngũ Duy, vì Diệp Huyên này rất có thể sẽ lấy được thư phòng Vạn Duy!
Còn người khác, dù có lấy được tháp Giới Ngục cũng chưa chắc có thể mở được thư phòng Vạn Duy, vì muốn mở ra thì nhất định phải khiến tháp Giới Ngục phối hợp!
Trần Thiên lại nói tiếp: “Hơn nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm thư viện Vạn Duy chúng ta, bọn họ muốn xem chúng ta có bao nhiêu thực lực! Mà lần này, nếu chúng ta không doạ được bọn họ, thì bọn họ sẽ bắt đầu nhằm vào chúng ta”.
Nói đến đây, y im lặng một hồi rồi tiếp tục: “Thật ra lúc đầu ta đã đi sai một nước cờ, nhưng bây giờ chỉ có thể đi tiếp, không thể quay đầu được nữa rồi”.
A Cải nhẹ giọng nói: “Phủ chủ là đang lấy thư viện ra đánh cược sao?”
Trần Thiên cười nói: “Chúng ta bây giờ nếu không đánh cược một lần thì chỉ có thể chờ chết thôi!”