Từ khi nào mà Phàm Kiếm lại biến thành rau cải trắng rồi?
Bà lão nhìn về phía Diệp Huyên, trong lòng tựa như thủy triều đang cuồn cuộn, thiếu niên trước mặt này rốt cuộc là ai?
Advertisement
Diệp Huyên nói: “Tiền bối, người có thể giúp ta tìm sư phụ của ta không? Nếu người có thể tìm được, ba thanh kiếm này của ta đều tặng cho người!”
Bà lão: “…”
Advertisement
Diệp Huyên lại nói: “Được khum?”
Bà lão hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Ngươi… sư phụ ngươi thật sự đã từng đến đây?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật mà, nàng ấy đã đến đây! Nói muốn tìm người nào đó, rồi không thấy trở ra nữa!”
Tìm người?
Bà lão khẽ nhíu mày, tìm ai?
Giây sau đó, bà lão lắc đầu: “Ta không biết sư phụ ngươi đang ở đâu, cũng sẽ không tìm người, ngươi…”
Nói đoạn, bà ta chỉ về phía trước mặt: “Người đi về hướng phía trước, cứ đi thẳng, chừng trăm trượng thì rẽ phải, ở đó có một tiệm cầm đồ, tên là tiệm cầm đồ Thiên Đạo, ngươi có thể đến đó hỏi thử”.
Tiệm cầm đồ Thiên Đạo?
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Bọn họ biết sao?”
Bà lão đáp: “Tin tức của bọn họ khá nhanh nhạy, có lẽ sẽ biết”.
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Được!”
Dứt lời, hắn đem một trong ba thanh kiếm đưa cho bà lão: “Tiền bối, kiếm này tặng cho người, coi như cảm ơn người”.
Mí mắt bà lão khẽ giật, kiếm này bà ta nào dám lấy?
Nhân quả này, bà ta nhận không nổi!
Trên mặt bà lão lộ ra một nụ cười: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần phải như vậy, ngươi mau đi đi! Trời mà sáng thì bọn họ sẽ đóng cửa đó”.
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Người thực sự không cần sao?”
Bà lão lắc đầu: “Không cần!”
Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối, người đúng là một người tốt!”
Bà lão khẽ nhoẻn miệng cười, không nói gì.
Diệp Huyên khẽ hành một lễ với bà lão, rồi xoay người rời đi.
Lúc này, bà lão đột nhiên nói: “Gượm đã!”
Diệp Huyên quay người lại nhìn về phía bà lão, bà ta do dự một chút, rồi nói: “Ta dẫn ngươi đi vậy! Bằng không, ngươi lại không biết chỗ nào!”