*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Lãnh ở một bên do dự không biết có nên ra tay không, vì ông ấy không chắc quan hệ của cô gái trước mắt và Diệp Huyên là như thế nào, có thể chỉ là quan hệ vô cùng bình thường, nếu ông ấy ra tay thì đồng nghĩa với việc kết thù với Phù Đồ cổ tộc!
Kết thù như thế cũng không phải trò đùa!
Dù sao đó cũng là hai thế lực lớn, một khi kết thù sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng!
Advertisement
Lúc này, Mạc Thiên kia đột nhiên lao tới, ngoài ông ta còn có mấy cường giả thần bí của Phù Đồ cổ tộc, Trương Văn Tú ở phía xa híp mắt lại, cũng lao ra ngoài!
Ầm!
Advertisement
Sau một tiếng nổ, một bóng người không ngừng lùi về sau, bóng người này chính là Trương Văn Tú, trong lúc lùi lại, Mạc Thiên kia đã xuất hiện trước mặt nàng ta, Trương Văn Tú tay cầm trường thương đâm về phía trước!
Ầm!
Thương như sấm!
Mạc Thiên kia đánh một quyền lên trên trường thương.
Oanh!
Trường thương lập tức nổ tung, một khắc sau, ông ta duỗi tay phải về phía trước nắm lấy tay phải của Trương Văn Tú, sau đó kéo lấy.
Xoẹt!
Cả cánh tay phải của Trương Văn Tú lập tức bị xé xuống!
Máu tươi bắn ra!
Còn chưa kết thúc, Mạc Thiên lại tiến lên, đánh một quyền vào bụng Trương Văn Tú.
Ầm!
Trương Văn Tú lập tức bay ra xa mấy chục trượng rồi rơi xuống đất, nhưng nàng ta vẫn nhanh chóng đứng lên, có điều lúc này, nàng ta thật sự bị thương quá nặng!
Mạc Thiên lạnh lùng nhìn Trương Văn Tú: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nói xong, ông ta đang muốn ra tay thì lúc này, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Văn Tú.
Người đó chính là Diệp Huyên.
Thấy Diệp Huyên, Trương Văn Tú chợt nổi giận đấm một cú vào mặt hắn.
Bịch!
Đầu Diệp Huyên kêu lên ong ong, nhưng cũng không sao cả.