Người đàn ông thấy vậy thì khẽ nhíu mày: “Thân thể của ngươi...”
Ông ta vừa nói đến đây thì Diệp Huyên tung người vọt lên, cầm kiếm Thiên Tru bổ xuống.
Advertisement
Đối phương không tránh mà lại tung đấm ra.
Rầm!
Kiếm quang bị chặn đứng, nào ngờ lại một thanh kiếm nện xuống đầu người đàn ông.
Advertisement
Oành!
Kiếm Thiên Tru run bắn lên, Diệp Huyên trở về vị trí cũ.
Hắn quan sát nó một chút, chỉ thấy kiếm và toàn bộ cánh tay phải của hắn đều đang run lẩy bẩy.
Thân thể ông ta quả thật mạnh hơn Bất Hủ Chi Thân của hắn nhiều.
Chẳng lẽ là Bất Diệt Kim Thân?
Như biết suy nghĩ của hắn, tầng chín bỗng lên tiếng: “Không phải Bất Diệt Kim Thân đâu, cùng lắm chỉ là Bất Hủ thôi. Nhưng mà hắn thuộc Thiên Long tộc, cái "bất hủ" của thân thể hắn mạnh hơn con người nhiều, bởi Long tộc dù sao cũng được trời cao ưu ái về mặt thể xác”.
Diệp Huyên hỏi: “Làm sao để đánh chết?"
"Ta có một đề nghị: trốn đi”.
Diệp Huyên đen mặt: “Ta trốn được sao?"
"Thì thử mới biết”.
Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà chuẩn bị vọt chạy. Nào ngờ cô gái A Mục kia bỗng bắt lấy tay hắn: “Ngươi định trốn đúng không? Dẫn ta theo với!"
Diệp Huyên: “...”
Người đàn ông kia chợt bật cười: “Trốn? Con người, đứng trước Thiên Long tộc ta mà còn muốn trốn sao? Có phải ngươi đang nghĩ nhiều rồi không?"
Vừa dứt lời, ông ta gầm lên.
Uỳnh!
Tiếng rồng ngâm với uy lực cuộn trào như gió lốc quét qua. Nó đi đến đâu, không gian nơi ấy lập tức vỡ nát.
Diệp Huyên không khỏi nheo mắt lại, nhún người vọt lên, hóa thành một tia kiếm quang lao đi.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, hắn chém thẳng vào tiếng rồng ngâm ấy.
Ruỳnh!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng bốn phía.
Diệp Huyên dừng lại. Tiếng rồng ngâm đã bị chém vỡ, nào ngờ người đàn ông kia bỗng xuất hiện trước mặt hắn, vung tay đấm thẳng vào họng hắn.