Diệp Huyên nói: “Thật ra ta muốn chọc hắn tức chết”.
A Mục chớp mắt: “Chắc chắn hắn rất tức giận, nhưng sẽ không tức chết”.
Diệp Huyên nhún vai: “Dù sao đi nữa chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, đúng không?”
A Mục gật đầu, nàng ta gắp một miếng thịt rồng lên cho vào miệng, sau đó nói: “Bây giờ ngươi có tính toán gì?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Chỉ một thanh kiếm Thiên Tru vẫn chưa đủ để ta chống lại toàn bộ Thiên Long tộc, ta phải nâng cao cảnh giới và củng cố thân thể của mình!”
Nói xong, hắn nhìn về phía A Mục.
A Mục lại gắp một miếng thịt rồi cho vào miệng rồi nói tiếp: “Cảnh giới, ngươi nhất định phải mượn được Phần Mộ hoặc giếng Luân Hồi, nếu không, ngươi không thể nào nhanh chóng đạt đến Luân Hồi Cảnh! Mà bây giờ, chắc chắn chúng ta không thể đi vào tìm Phần Mộ và giếng Luân Hồi. Cho nên chúng ta chỉ có thể củng cố thân thể thôi.”
Diệp Huyên gắp một cục xương rồng lên gặp: “Cho nên chúng ta phải đi tìm con Chân Phượng kia?”