Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ta vô cùng nghi ngờ bây giờ người không cần làm ta bị thương cũng có thể ra ngoài!”
Tầng chín trầm giọng nói: “Không không, ta vẫn chưa thể ra ngoài, thật, ta thề, thề bằng liêm sỉ của mình!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, A Mục chen miệng vào: “Ngươi mau tịnh tâm, lợi dụng lửa Chân Phượng này thật tốt!”
Diệp Huyên gật đầu.
Hắn không muốn suy nghĩ lung tung nữa, bắt đầu tập trung tinh thần.
A Mục nhìn xuống bụng Diệp Huyên, không nói gì.
Chân Phượng ở bên cạnh cũng không nói gì nữa.
Thời gian dần trôi qua, thân thể của Diệp Huyên bắt đầu dần lột xác, những chỗ bị đốt cháy kia lại tái tạo, hơn nữa còn từ từ lột xác!
Giống như thay da vậy!
A Mục ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nghĩ gì.
Chân Phượng nhìn về phía A Mục: “Rốt cuộc hắn là ai?”
A Mục cười đáp: “Ngươi hỏi làm gì?”
Chân Phượng nhìn thẳng vào A Mục: “Huyết mạch của hắn thật sự không đơn giản, cả hai món thần vật trong người hắn nữa”.
Thư phòng và tháp Giới Ngục!
Lúc này, Chân Phượng lại nói: “Quan trọng nhất là trên người hắn có rất nhiều nhân quả, người này chắc chắn không phải người bình thường! Hơn nữa một Đại tế ti Vu tộc như ngươi lại chọn một người tệ như vậy làm Vu thị, chuyện này cũng không được bình thường lắm”.