Đệ Nhất Kiếm Thần
A Mục nhăn nhở: “Ta chỉ đến thăm thú thôi, không có ý gì khác”.
Nghê Tín lại nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ, nói: “Ta cho rằng mục đích thật sự của các hạ lại là Khởi Nguyên Thần Thụ này”.
Đại tế ti chớp mắt: “Đúng luôn”.
Advertisement
Diệp Huyên: “...”
Nghê Tín nhoẻn cười: “Đại tế ti nếu có bản lĩnh thì cứ việc mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.
A Mục ngây ra. “Ông nói thật chứ?”
Advertisement
Nghê Tín gật đầu. “Đúng vậy. Chỉ cần Đại tế ti có bản lĩnh mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.
Thấy A Mục nhìn sang, Diệp Huyên do dự một hồi rồi nói: “Các hạ đã nói vậy thì ta không khách khí”.
Dứt lời, hắn đưa tháp Giới Ngục ra, giơ lên trước Khởi Nguyên Thần Thụ: “Thu!"
Ầm!
Một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ lấy đại thụ, nhưng Khởi Nguyên Thần Thụ lại chẳng xê xích dù chỉ một li.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày.
Sao lại không có gì xảy ra?
Thấy hắn nhìn sang, A Mục hạ giọng: “Ngươi phải bắt nó đi theo mới được”.
Diệp Huyên không biết nói gì. Làm sao hắn có thể bắt Khởi Nguyên Thần Thụ đi theo hắn được chứ?
Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: “Hay là chúng ta đánh nó?"
A Mục do dự: “Ngươi đánh không lại đâu”.
Diệp Huyên: “...”
Ở nơi xa, Thần Tướng Nghê Tín nhếch mép khinh thường: “Các ngươi sao xứng có được Thần Thụ này?"
Diệp Huyên đang muốn nói gì thì Tiểu Linh Nhi bỗng xuất hiện trước mặt ắn.
Cô bé nhìn Thần Thụ rồi nói: “Đại ca, ta muốn cái cây này”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Muội bảo nó đi theo chúng ta được không?"
Tiểu Linh Nhi hỏi Khởi Nguyên Thần Thụ: “Đi theo ta không?"
Không có tiếng trả lời.
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Nào ngờ Tiểu Linh Nhi lại lấy ra một chiếc hộp, vỗ nhẹ vào nó: “Bạch!"
Hộp run lên rồi mở ra, để một tia sáng trắng thoát ra. Từ trong đó, một đứa nhóc với
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.