Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Cự Ngạc, hỏi: “Ngươi có thể lên bờ được không?”
Cự Ngạc đáp: “Có thể. Nhưng thực lực của chúng ta lúc ở trên bờ sẽ giảm xuống”.
Diệp Huyên cười đáp: “Không sao. Chúng ta đi thôi!”
Cứ thế, Diệp Huyên liền dẫn theo cả đoàn yêu thú đi về phía hẻm núi Tội Ác kia. Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã tới được hẻm núi Tội Ác, dù hiện giờ là ban ngày nhưng trong hẻm núi lại chỉ có đúng màu đen kịt, khiến người khác phát khiếp.
Diệp Huyên nhìn về phía hẻm núi Tội Ác: “Có thể nói chuyện với bọn nó được không?”
Cự Viên đột nhiên đi tới lối vào hẻm núi, thế rồi đột ngột nện một quyền xuống đất.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển kịch liệt!
Ngay sau đó, những tiếng rít chói tai liền từ trong hẻm núi truyền ra ngoài, chỉ một lát, có vô số bóng đen từ bên trong xông ra, cả khoảng trời đen kìn kịt.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Huyên lập tức biến sắc, đám cú vọ kia rốt cuộc muốn làm gì?