Đệ Nhất Kiếm Thần
Nhân quả!
Thứ duy nhất hắn nghĩ tới chính là nhân quả!
Diệp Huyên nhìn mình, đáng tiếc, bây giờ hắn vẫn chưa thể thấy cái gọi là nhân quả.
Không đúng!
Advertisement
Diệp Huyên đột nhiên nhíu mày, sao mình không thử xem?
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời, Kiếm Vực xuất hiện xung quanh hắn.
Diệp Huyên bắt đầu dùng tâm quan sát xung quanh, hắn nhanh chóng phát hiện trong Kiếm Vực có những sợi tơ như ẩn như hiện!
Advertisement
Lúc này, tầng chín cất lời: “Đây là đường nhân quả của ngươi!”
Diệp Huyên hỏi: “Ta có thể cắt đứt nó không?”
Tầng chín nói: “Ngươi thử xem!”
Diệp Huyên vung kiếm chém tới.
Kiếm niệm!
Chiêu kiếm chém ra, một tia kiếm quang loé lên trong Kiếm Vực, nhưng những đường nhân quả kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng!
Diệp Huyên hơi nhíu mày.
Những nhân quả này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi kiếm của hắn!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bói, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Tầng chín đáp: “Ngươi quá yếu!”
Diệp Huyên đen mặt.
Tầng chín giải thích: “E rằng chỉ những người có thực lực như chủ của kiếm trên đỉnh tháp mới có thể chém hết nhân quả trên người thôi!”
Thực lực như chủ của kiếm trên đỉnh tháp!
Diệp Huyên lắc đầu: “Mặc kệ vậy!”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên chân trời, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn nên suy nghĩ nên giữ mạng thế nào trước đã!”
Hắn biết không bao lâu nữa, Đạo giới và Cổ Tự sẽ hạ xuống vũ trụ Ngũ Duy một lần nữa.
Mà lần này, nếu hắn không đối phó được, thì mấy nhân quả kia cũng chỉ là may bay!
Diệp Huyên biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
Lần này, hắn không định ngồi chờ chết nữa!
Hắn muốn chủ động xuất kích!
Diệp Huyên đi tới trước vách ngăn của vũ trụ Ngũ Duy, bên phía còn lại của vách ngăn chính là Văn Chiêu Nhược.
Văn Chiêu Nhược nói: “Diệp công tử, có người của Đạo giới đang liên hệ với Cổ Tự”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.