Lúc này, Đạo Tổ kia đột nhiên lên tiếng: "Ngươi đã làm ta bị trọng thương, cho dù ta không ra tay thì Đạo Đình vẫn có người có thể giết hắn! Ngươi có hậu chiêu gì nữa không?"
Mộ Niệm Niệm chỉ cười: "Ngươi sẽ sớm biết thôi!"
Nói xong, nàng ta kéo tay Diệp Huyên biến mất ở Thiên môn phía nam.
Lúc này, một Thiên tướng đột nhiên xuất hiện trước mặt Đạo Tổ, Thiên tướng quỳ một chân trên đất: "Đạo Tổ, Đạo Chủng Chi Đại dẫn quân xâm lấn, người dẫn binh là La Hầu!"
Nghe thế, Đạo Tổ híp hai mắt lại rồi lẩm bẩm: "Đây chính là hậu chiêu của ngươi à..."
Bạch Đế Tử trầm giọng nói: "Đạo Tổ, chưa diệt trừ được người này thì Đạo Đình ta ngày sau..."
Dưới Nam Thiên môn, Mộ Niệm Niệm và Diệp Huyên chậm rãi bước ra.
Diệp Huyên liếc nhìn Mộ Niệm Niệm, nhìn bên ngoài thì Mộ Niệm Niệm chẳng bị xây xước gì cả.
Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng có Diệp Huyên luôn có chút bất an.
Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: "Đạo Tổ bị ta đánh tàn phế rồi! Trong thời gian ngắn, ông ta chắc chắn phải chữa thương, vì nếu không làm vậy, ông ta sẽ không thể đối mặt với vị kia của Đạo Chủng Chi Địa. Mà ban nãy, ta đã giết hết cường giả của ba mươi ba tầng trời... Đây là việc ta đã đồng ý với người ta. Để báo đáp lại, Đạo Chủng Chi Địa sẽ xuất binh ngay lúc này, Đạo Đình sẽ không thể quản cậu được nữa, bởi vì uy hiếp từ Đạo Chủng Chi Địa lớn hơn. Nói đơn giản là bây giờ cậu còn ít nhất là nửa năm".
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên rồi cười: "Nhớ cho kỹ, tuy Đạo Chủng Chi Địa đối đầu với Đạo Đình, nhưng chúng vẫn không hề đáng tin. Phá Đạo Giả càng muốn chiếm được Đạo Kinh hơn Đạo Đình, bởi vì Đạo Kinh hoàn chỉnh có thể khắc chế được Đạo Đình. Vì thế, có thể không hợp tác với Đạo Chúng Chi Địa thì phải tận lực không hợp tác. Bởi vì có rất nhiều lúc, bọn chúng còn đáng sợ hơn cả Đạo Đình. Cho dù có hợp tác với chúng, thì cũng phải vô cùng cẩn thận".