Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 497-499



497: Đừng Nói Nữa Hôn Ta!


Nếu không có Diệp Huyên, Ma Tông, Quỷ Tông và những tu sĩ của Trung Thổ Thần Châu kia sẽ không đến Thanh Châu… Người này đồn với người kia, người ở khắp nơi trên Thanh Châu đều muốn Diệp Huyên chết đi, để Thanh Châu được yên!  
Ý kiến như thế ngày càng nhiều, đến sau cùng ngay cả trong Khương Quốc cũng có người nói như thế.  
Trong hoàng cung Khương Quốc.  
Khương Việt Thiên ngồi trước cửa đại điện, một con chó nhỏ màu đen nằm dưới chân ông ta, trước mặt ông ta là một người đàn ông trung niên, người nọ chính là Quốc chủ của Khương Quốc.  
Quốc chủ Khương Quốc trầm giọng nói: “Trong Khương Quốc ta cũng đã xuất hiện rất nhiều ý kiến bất lợi với Diệp Huyên tiểu hữu…”  
Khương Việt Thiên nhẹ giọng nói: “Đuổi hết khỏi Khương Quốc! Còn nữa, nếu thành viên trong hoàng thất Khương Quốc ta cũng có người như thế thì đều giáng thành thứ dân, đuổi khỏi Khương Quốc”.  
Quốc chủ Khương Quốc chần chừ một lát, sau đó nói: “Có phải hơi quá đáng không?”  
Khương Việt Thiên nhìn Quốc chủ Khương Quốc: “Quá đáng cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng bây giờ Thanh Châu biến thành thế này là vì Diệp Huyên?”  
Quốc chủ Khương Quốc lắc đầu: “Đương nhiên không phải.


Thanh Châu xuất hiện những tin nhảm nhí này có lẽ là do Ma Tông và Quỷ Tông gây ra, mục đích của bọn họ là muốn Diệp Huyên tiểu hữu có khúc mắc với tu sĩ Thanh Châu, khiến Diệp Huyên tiểu hữu bị tu sĩ Thanh Châu cô lập!”  
Khương Việt Thiên nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc đạo lý đơn giản như vậy nhưng rất nhiều người lại không hiểu, hoặc là nói rất nhiều người hoàn toàn không nghĩ ra”.  
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Bọn họ cũng không nghĩ xem, Thương Lan Châu đã biết thành một châu lục chết… Nếu Diệp Huyên chết, Thanh Châu cũng sẽ trở thành Thương Lan Châu tiếp theo, mà những người ở Thanh Châu này sẽ sống còn không bằng chó.

Truyền lệnh xuống, Khương Quốc ta toàn lực ủng hộ Diệp Huyên tiểu hữu, bằng lòng cùng sống cùng chết với hắn”.  
Quốc chủ Khương Quốc hành lễ, sau đó xoay người rời đi.  
Học viện Thương Lan.  
Bầu không khí của học viện Thương Lan lúc này khá nặng nề, vì tất cả mọi người đều biết Ma Tông và Quỷ Tông sẽ đến.  
Đây cũng không phải thế lực bình thường, mà là thế lực hàng đầu đến từ Trung Thổ Thần Châu!  
Thực lực của học viện Thương Lan so với hai tông môn này thật sự chênh lệch hơi nhiều.  
Nhưng cả học viện Thương Lan, không có một ai bỏ đi!  
Ma Tông và Quỷ Tông đi thuyền bay nên tốc độ rất nhanh, chỉ một ngày đã tiến vào Sở Quốc, mà Sở Quốc đã lập tức đầu hàng.  
Ma Tông và Quỷ Tông cũng không làm loạn, còn trấn an Sở Quốc, cách làm này càng khiến người của Thanh Châu tin vào lời đồn Ma Tông và Quỷ Tông đến Thanh Châu chỉ vì Diệp Huyên, chứ không phải nhằm vào toàn bộ tu sĩ của Thanh Châu.  
Trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ Thanh Châu cảm thấy yên tâm, sau đó bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.  
Đặc biệt là Vinh Quốc trước đây, thẳng thừng tỏ thái độ đứng về phía Ma Tông và Quỷ Tông, muốn lên án Diệp Huyên, trả lại mối nhục lúc trước.  
Không chỉ có Vinh Quốc, một vài thế gia và tông môn cũng đi nương nhờ Ma Tông và Quỷ Tông…  
Ma Tông và Quỷ Tông cũng không ở lại Sở Quốc lâu, mà tiếp tục tiến lên.

Với tốc độ của bọn họ bây giờ, nhiều nhất ba canh giờ là có thể đến được Khương Quốc.  
Học viện Thương Lan, Lục Cửu Ca đi tới ngoài phòng Diệp Huyên: “Quốc chủ Ninh Quốc Thác Bạt Ngạn dẫn mười nghìn tinh nhuệ còn có một trăm Kim Ngô vệ đến, bày tỏ bằng lòng cùng tiến cùng lùi với học viện Thương Lan chúng ta”.  
Sau một thoáng im lặng, trong phòng vang lên giọng nói của Diệp Huyên: “Biết rồi”.  
Lúc này, cửa phòng mở ra, một cô gái đi vào.  
Trong phòng, Diệp Huyên quay đầu nhìn ra cửa, người đến không phải Lục Cửu Ca, mà là Thác Bạt Ngạn!  
Thác Bạt Ngạn mặc một bộ áo giáp màu trắng, áo giáp hơi chật, vóc dáng của nàng ta vốn dĩ đã hơi đ ẫy đà, mặc bộ áo giáp này vào, trước nhô sau vểnh, vô cùng nóng bỏng.  
Mái tóc dài đen nhánh của nàng ta được buộc lên sau đầu, cộng thêm vẻ mặt không giận tự uy, trong rất có khí khái anh hùng.  
Thác Bạt Ngạn đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cứ nhìn Diệp Huyên như thế, không nói gì.  
Diệp Huyên cũng không nói gì.  
Hai người cứ thế giằng co khoảng nửa khắc, Diệp Huyên lên tiếng trước: “Ngồi đi!”  
Thác Bạt Ngạn không ngồi, nàng ta cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyên như vậy: “Ngươi vẫn còn giận vì câu ta nói hôm đó ư?”  
Diệp Huyên gật đầu: “Có hơi giận.

Ta đến Ninh Quốc chỉ là muốn giúp cô, cũng không có ý gì khác”.  
Thác Bạt Ngạn cúi đầu: “Câu nói đó là ta sai rồi”.  
Diệp Huyên cười khổ, nghe thấy câu nói này của Thác Bạt Ngạn, hắn chợt cảm thấy mình hơi hẹp hòi.


Nhưng ngày đó hắn thật sự rất tức giận, vì hắn đi giúp Thác Bạt Ngạn chỉ là muốn giúp nàng ta, chứ không phải muốn có được cái gì!  
Câu nói của Thác Bạt Ngạn lúc trước như đang khinh thường hắn, nói nghiêm trọng hơn chính là sỉ nhục, cho nên hắn mới thấy tức giận!  
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyên: “Dù có tức giận cũng đâu cần phải bỏ đi vô tình như thế chứ”.  
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Lúc đó ta rất tức giận!”  
Nói xong, hắn chỉ vào mặt mình: “Biết gì không? Chỉ với khuôn mặt anh tuấn này của ta, nữ nhân muốn có ta có thể xếp hàng dài từ Thanh Châu đến Trung Thổ Thần Châu.

Mà cô lại nói ta đi giúp cô là vì thân thể của cô, cô nói xem ta có thể không tức giận sao? Ta…”  
“Ta không có nói!”, Thác Bạt Ngạn chợt ngắt lời hắn.  
“Cô có!”, Diệp Huyên nghiêm túc phản bác.  
Thác Bạt Ngạn nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Không có!”  
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, Thác Bạt Ngạn đột nhiên đi tới trước mặt hắn: “Đừng nói nữa, hôn ta!” 


Chương 498: Yên tâm, chính nghĩa ắt thắng!
 

Phải nói lúc này Diệp Huyên hơi sững sờ.   
 
Vì hướng gió thay đổi thật sự quá nhanh!  
 
Làm một nam nhân, sao có thể từ chối yêu cầu của nữ tử một cách tàn nhẫn như vậy?  
 
Diệp Huyên đang định mở miệng thì lúc này, Thác Bạt Ngạn lại đột nhiên xoay người bỏ đi với tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi căn phòng.  
 
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên cứng đờ.  
 
Lúc này Lục Cửu Ca đi tới cửa phòng, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ma Tông và Quỷ Tông đã đến”.  
 
Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày: “Nhanh vậy sao?”  
 
Nói xong, hắn đã biến mất khỏi phòng.   
 
Ngoài cửa, Lục Cửu Ca sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: “Vạn Pháp Cảnh...”  
 
...  
 
Hơn hai trăm chiếc thuyền bay đang lơ lửng trên không trung bên ngoài Đế Đô Thành, Khương Quốc. Thuyền bay xếp thành hình chữ “nhân” đông nghịt.  
 
Diệp Huyên lẳng lặng đứng trên tường thành, hai tay hắn chắp sau lưng, mặt ngó về phía chân trời, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận.  
 
Hai bên trái phải Diệp Huyên là Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi, còn có Kỷ An Chi.  
 
Chỉ bốn người!  
 
Bên cạnh Diệp Huyên, Mặc Vân Khởi ngẩng đầu lên nhìn chân trời, nhẹ giọng bảo: “Diệp thổ phỉ... Người tới hơi nhiều đó!”  
 
Bạch Trạch khịt mũi: “Mặc ngu ngốc, ngươi sợ à?”  
 
Mặc Vân Khởi trừng Bạch Trạch: “Ông đây sợ ai bao giờ!”  
 
Bạch Trạch lạnh nhạt nói: “Vậy lát nữa ngươi lên trước đi!”  
 
Mặt Mặc Vân Khởi không chút thay đổi: “Ta không lên trước!”  
 
Bạch Trạch “hừ” một tiếng: “Chắc chắn là ngươi sợ chết!”  
 
Mặc Vân Khởi liếc nhìn Bạch Trạch: “Đó không phải gọi là sợ chết, mà gọi là đi chịu chết”.  
 
Bạch Trạch đang định nói thì Diệp Huyên ở bên cạnh bỗng cười bảo: “Hai các ngươi giữ sức đi, lát nữa đánh nhau chỉ mệt cho các ngươi thôi!”  
 
Mặc Vân Khởi trầm giọng nói: “Diệp thổ phỉ, nói thật cho ta biết, chúng ta có người giúp đỡ không?”   
 
Bạch Trạch cũng gật đầu: “Diệp thổ phỉ, nói cho chúng ta biết đi! Để hai chúng ta có niềm tin hơn!”  
 
Diệp Huyên lắc đầu: “Không có người giúp, chỉ có thể dựa vào chúng ta!”  
 
Vẻ mặt Mặc Vân Khởi trở nên cứng đờ, sau đó hắn ta bước tới trước mặt Diệp Huyên, vô cùng nghiêm túc nói: “Huynh đệ, chúng ta sẽ bị đánh chết rất thê thảm!”   
 
Diệp Huyên nghiêm mặt bảo: “Yên tâm, chính nghĩa ắt thắng!”  
 
Mặt Mặc Vân Khởi co giật một hồi, hắn ta định nói thì lúc này, trên không trung xa xa, một ông lão bước xuống thuyền bay, ông ta đi tới phía trên đầu đám người Diệp Huyên, nhìn xuống họ: “Ngươi...”   
 
Vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên phóng lên trời.  
 
Trên không trung, mặt ông lão biến sắc, hai tay ông ta chồng lên nhau rồi đè mạnh xuống, một lực lượng mạnh mẽ trào ra từ hai hai ông ta rồi đổ ập xuống như thác lũ. Trong nháy mắt, không gian dưới chân ông ta lập tức chấn động như sóng vỗ.  
 
Cao thủ Ngự Pháp Cảnh!  
 
Trong mắt mọi người, một tia kiếm quang xé rách vụt lên, sau chớp mắt yên lặng.  
 
Phụt!  
 
Trên không trung, một cái đầu bê bết máu rơi xuống cùng một với một hàng máu.  
 
Một phát gi3t chết!  
 
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ!  
 
Đặc biệt là những cao thủ trên thuyền bay, trong mắt họ tràn đầy kiêng dè!  
 
Trên không trung, Diệp Huyên chậm rãi rơi xuống, không lâu sau đó hắn đáp xuống tường thành, tay trái hắn chắp sau lưng, tay phải cầm kiếm đưa ngang qua phải, một cái đầu đầy máu rơi lên thân kiếm.   
 
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền bay lớn nhất trên không trung, hắn cười ầm lên: “Đừng nói nhảm, các ngươi muốn chiến thì chiến!”  
 
Nói xong, tay phải hắn khẽ run, ngay sau đó cái đầu kia bị ném thẳng lên chiếc thuyền bay lớn nhất trên không trung, rất nhanh nó đã bay lên tới trước mặt Tông chủ Ma Tông Khô Minh Hư và Tông chủ Quỷ Tông Kỷ Yên Nô.  
 
Kiêu ngạo!  
 
Hơn hai trăm chiếc thuyền bay, tất cả tu sĩ Trung Thổ Thần Châu đều không kìm được phẫn nộ, tên Diệp Huyên này thực sự quá kiêu ngạo!  
 
Trong lúc nhất thời, vô số người xắn tay áo lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.  
 
Tuy Diệp Huyên đã giết một vị Ngự Pháp Cảnh, nhưng họ vẫn không sợ, vì trong số họ có Ngự Pháp Cảnh chân chính!  
 
Vả lại họ nhiều người hơn!  
 
Có thể nói, họ không có gì phải sợ!  
 
Trên thuyền bay, Khô Minh Hư nhìn cái đầu trước mặt mình, trong mắt không có giận dữ mà chỉ có nặng nề.  
 
Trong mắt Kỷ Yên Nô cũng là vẻ nặng nề, bà ta nhìn Diệp Huyên ở phía dưới một cách sâu xa: “Một phát gi3t chết! Người này còn yêu nghiệt hơn những gì ta và ông nghe nói!”  
 
Khô Minh Hư khẽ gật đầu: “Kiếm Hoàng trẻ tuổi như vậy, ngay cả Trung Thổ Thần Châu cũng không có người thứ hai. Sau lưng người này không đơn giản đâu!”  
 
Kỷ Yên Nô trầm giọng nói: “Hắn kiêu ngạo như thế, hiển nhiên là không sợ hãi, nhưng chúng ta vẫn chưa biết hắn có lá bài tẩy gì... Chẳng lẽ vị Kiếm Tiên sau lưng hắn thật sự mạnh đến mức ấy sao?”  
 
Khô Minh Hư khẽ cau mày: “Trước đây Lục tôn chủ của Liên Minh Hộ Giới từng nói, vị Kiếm Tiên kia đã rời đi...”  
 
Kỷ Yên Nô cười khẩy: “Ông tin lời vô nghĩa này?”  
 
Khô Minh Hư lắc đầu, đương nhiên ông ta không tin, vì nếu sau lưng Diệp Huyên không có người, chắc chắn Liên Minh Hộ Giới sẽ không treo thưởng cao như vậy để giết Diệp Huyên.  
 
Chắc chắn Liên Minh Hộ Giới đang kiêng dè gì đó!  
 
Nếu không phải điều kiện mà Liên Minh Hộ Giới đưa ra quá hấp dẫn, ông ta cũng không định nhúng tay vào vũng nước đục này.  
 
Kỷ Yên Nô chợt lên tiếng: “Giờ thế nào? Ra tay luôn hay sao?”  
 
Khô Minh Hư lắc đầu: “Không vội, truyền lệnh lại, nói là Diệp Huyên vi phạm quy định của Thanh Thương giới, Thanh Thương giới không thể chứa hắn nữa. Ma Tông ta và Quỷ Tông đến đây chỉ nhằm vào một mình Diệp Huyên, chỉ cần người trong thành không giúp kẻ xấu làm việc ác, tự động rời đi, chúng ta sẽ không làm khó”.  
 
Khoé miệng Kỷ Yên Nô nhếch lên: “Kế hay, làm vậy chắc chắn họ sẽ chưa đánh đã chạy!”  
 
Khô Minh Hư nhìn Diệp Huyên ở phía dưới rồi nói tiếp: “Tiếp tục thăm dò xem sau lưng người này ngoài vị Kiếm Tiên kia thì còn thế lực khác không. Trước khi biết chi tiết về lai lịch của hắn, chúng ta tạm thời không ra tay”.   
 
Kỷ Yên Nô gật đầu: “Ta sẽ đích thân đi điều tra!”  
 
Nói xong, bà ta xoay người biến mất không còn tăm hơi.  
 
Khô Minh Hư cúi đầu nhìn xuống dưới, mà lúc này mấy người Diệp Huyên đã quay người rời đi.  
 
Nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt Khô Minh Hư dần trở nên u ám.  
 
Lần này đến đây là một vụ đánh cược!  
 
Vì trước khi đến, ông ta đã biết Diệp Huyên không đơn giản, chắc chắn sau lưng có người, hơn nữa có lẽ không phải người bình thường! Nhưng ông ta không thể không đến.


Chương 499: Diệp Huyên? Cổ Kiếm Huyên?


 
Cả Thanh Châu đều giao cho Ma Tông, sự cám dỗ này quá lớn.  
 
Ở Trung Thổ Thần Châu, Ma đạo không thể phát triển một cách trắng trợn, vì phần lớn người tu luyện Ma đạo đều vô nhân tính, là việc mà rất nhiều người không chấp nhận được. Nếu họ làm loạn ở Trung Thổ Thần Châu chắc chắn sẽ khiến mọi người phẫn nộ, hơn nữa cũng sẽ bị Liên Minh Hộ Giới chèn ép.   
 
Nhưng ở Thanh Châu đã có sự cho phép của Liên Minh Hộ Giới, chỉ cần giết Diệp Huyên, Ma Tông muốn làm gì thì làm!  
 
Nhiều nhất chưa tới năm năm, Ma Tông sẽ có thể trở thành siêu thế lực, dù ở Trung Thổ Thần Châu cũng là thế lực đứng hàng đầu. Bởi vì ở đây, họ có thể sử dụng toàn bộ tài nguyên của Thanh Châu.  
 
Đây là một cơ hội có thể thay đổi số phận của Ma Tông!  
 
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải diệt trừ kẻ cầm đầu Diệp Huyên.  
 
Khô Minh Hư chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải ông ta nắm chặt. Nếu lần này không thành công thì sẽ hi sinh vì chính nghĩa!  
 
...  
 
Phía dưới, trên tường thành, Mặc Vân Khởi ở bên cạnh Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Diệp thổ phỉ, hình như họ không ra tay!”  
 
Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta về trước thôi!”  
 
“Mặc kệ họ?”, Mặc Vân Khởi hỏi.  
 
Diệp Huyên cười bảo: “Trước hết cứ kệ đi”.  
 
Nói xong, hắn xoay người rời đi.  
 
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có chút tò mò.  
 
Vì Diệp Huyên quá bình tĩnh!  
 
Rốt cuộc hắn có lá bài tẩy gì?  
 
Diệp Huyên trở lại học viện Thương Lan, sau đó vào phòng của mình.  
 
Trong phòng có ba người đang ngồi.  
 
Cuồng Sư, Vương Giả và cô gái đeo khăn che mặt.  
 
Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.  
 
Diệp Huyên ngồi xuống cười nói: “Nếu bây giờ ba vị rời thì vẫn còn kịp đấy”.  
 
Cuồng Sư và Vương Giả đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai nhìn về phía cô gái đeo khăn che mặt, nàng ta không nói gì.  
 
Cuối cùng, Cuồng Sư nhìn Diệp Huyên: “Người của Liên Minh Hộ Giới không xuất binh đánh sao?”  
 
Diệp Huyên rót một tách trà cho mình, sau khi uống một hớp, hắn cười đáp: “Đương nhiên là có. Yên tâm, chỉ cần cao thủ của Ma Tông và Quỷ Tông ra tay, chắc chắn họ sẽ phải chết”.  
 
Cô gái đeo khăn che mặt nhìn Diệp Huyên: “Thật ư?”  
 
Diệp Huyên gật đầu: “Thật”.  
 
Nàng ta hỏi: “Tại sao?”  
 
Khoé miệng Diệp Huyên khẽ nhếch: “Thiên cơ không thể tiết lộ. Tóm lại, nếu ba vị không có vấn đề gì thì chúng ta có thể lên kế hoạch tiếp theo”.  
 
Cuồng Sư trầm giọng nói: “Nếu cao thủ Vạn Pháp Cảnh thật sự không ra tay, đương nhiên chúng ta không sợ Ma Tông và Quỷ Tông, nhưng chỉ mấy người chúng ta với Đạo Binh của ngươi vẫn chưa đủ. Nên biết rằng ngoại trừ Ma Tông và Quỷ Tông, còn có mấy chục nghìn tu sĩ Trung Thổ Thần Châu”.  
 
Nói tới đây, hắn ta nhìn Diệp Huyên: “Có lẽ ngươi đã nghĩ đến điều này rồi!”  
 
Diệp Huyên quay mặt sang Cuồng Sư: “Sau lưng ta có Liên Minh Hộ Giới!”  
 
Cuồng Sư nhìn Diệp Huyên: “Đại ca, ta biết sau lưng ngươi có người, ngươi lợi hại, được chưa?”  
 
Diệp Huyên:    
 
Vương Giả chợt nói: “Nói kế hoạch của ngươi nghe xem”.  
 
Diệp Huyên trả lời: “Hai người các ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào đi, lúc đó mục tiêu chính của các ngươi là những cao thủ Vạn Pháp Cảnh kia, cho dù không thể gi3t chết họ thì cũng phải giữ chân họ lại. Ta đã điều tra, cao thủ Vạn Pháp Cảnh của hai tông cộng thêm một số tán tu thì có khoảng năm mươi hai người, đội lính đánh thuê của hai các ngươi giữ chân năm mươi hai người này có khó không?”  
 
Vương Giả trầm giọng đáp: “Ta với Cuồng Sư ra tay thì không khó”.  
 
Cuồng Sư cũng gật đầu, cao thủ Vạn Pháp Cảnh chẳng có uy hiếp gì với hắn ta và Vương Giả, trừ phi là Vạn Pháp Cảnh chân chính. Ngay cả Vạn Pháp Cảnh chân chính, hai người họ cũng không sợ.  
 
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn sang cô gái đeo khăn che mặt: “Còn các hạ, các hạ chỉ cần giúp ta đối phó mười tên Ngự Pháp Cảnh là được, thế nào?”  
 
Nàng ta suy tư một lúc rồi nói: “Được!”  
 
Diệp Huyên cười bảo: “Được rồi, mọi người đi làm việc riêng đi! Khi nào người của ta đến, chúng ta sẽ lập tức ra tay trước!”  
 
Người!  
 
Vương Giả và Cuồng Sư nhìn Diệp Huyên, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm vì Diệp Huyên có người, chỉ cần vẫn có người là được!  
 
Hai người đứng dậy rời đi, nhưng cô gái đeo khăn che mặt vẫn ở lại, nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi không phải người của Liên Minh Hộ Giới, ngươi hoàn toàn không có người giúp đỡ! Ngươi chỉ đang lừa dối ba người chúng ta!”  
 
Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó khẽ thở dài: “Xem ra ta không giấu được nữa. Không dám giấu giếm, ta chính là Tông chủ đời kế tiếp được chọn bí mật của Thương Kiếm Tông, tên thật của ta là Cổ Kiếm Huyên!”   
 
Cô gái đeo khăn che mặt nheo mắt: “Thương Kiếm Tông là môn phái kiếm tu lớn nhất Thanh Châu, trong tông môn của họ, ai chẳng biết Cổ Mai Nhược mới là Thiếu tông chủ của Thương Kiếm Tông? Ngươi...”  
 
Lúc này, Diệp Huyên một nhiên lấy kiếm Liên Tú ra, sau đó nhẹ nhàng phân ra, chỉ tích tắc kiếm đã phân thành hai, Diệp Huyên chỉ thanh kiếm bên phải: “Kiếm này là bội kiếm của Kiếm Chủ Thương giới, Tổ sư của Thương Kiếm Tông ta. Nếu ta lừa cô, ta không phải người!”  
 
Nghe vậy, hai tay cô gái đeo khăn che mặt chậm rãi siết lại, nàng ta nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Liên Tú này...  
 
Trên thân kiếm có hai từ: Lôi Tiêu.  
 
Lúc này, hắn đưa kiếm Liên Tú trong tay cho cô gái đeo khăn che mặt: “Nếu không tin thì cứ lấy đi điều tra! Còn nữa, tiết lộ cho cô thêm một chuyện. Lần này là cái bẫy do Liên Minh Hộ Giới, Thương Kiếm Tông ta với vô số thế lực của Trung Thổ Thần Châu bố trí, mục đích là để tiêu diệt tận gốc Quỷ Tông và Ma Tông!”  
 
Nghe thế, cô gái đeo khăn che mặt đứng phắt dậy, nàng ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm.  
 
Diệp Huyên đột nhiên giơ tay phải lên: “Nếu cô không tin, ta sẽ thề! Ta thề độc! Nếu những lời ta vừa nói có chút giả dối, Cổ Kiếm Huyên ta sẽ bị hồn phi phách tán, chết không tử tế...”  
 
Thề độc!  
 
Ánh mắt của cô gái đeo khăn che mặt hơi nghiêm túc, nên biết rằng bình thường tu sĩ không thể thề độc, nếu không sau này sẽ gây ra tâm ma, hại chết chính mình! Nhưng Diệp Huyên trước mắt nàng ta lại dám thề, còn là thề độc!  
 
Lúc này, Diệp Huyên nói có chút thần bí: “Thật ra sư phụ ta, Kiếm Chủ Thương giới chưa chết, ông ấy vẫn còn sống...”  
 
Cô gái đeo khăn che mặt khẽ run, sau đó nàng ta ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.