Diệp Huyên chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục đánh chén món cá.
Niệm Niệm thì lại tỏ ra đề phòng, bấu chặt lấy tay hắn.
Ánh mắt Bạch Đế Tử đặt lên người cô bé: “Là ta thất sách. Đáng lẽ nên hủy diệt bản thể của ngươi ngay từ đầu”.
Advertisement
Thiên Đạo Ngũ Duy vốn không phải người. Nàng ta sống vì Ngũ Duy, chết cũng vì Ngũ Duy. Sinh mệnh nàng ta có liên hệ chặt chẽ với Ngũ Duy, chừng nào Ngũ Duy còn, nàng ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại.
Mấu chốt nhất là sức mạnh của nàng ta vẫn còn.
Advertisement
Bản thể nàng ta ở đây, linh hồn tuy đã tiêu tán trong đất trời nhưng lại chưa vụn vỡ, được vũ trụ Ngũ Duy lần nữa ngưng tụ.
Diệp Huyên cười với Niệm Niệm: “Đừng sợ, có ta đây rồi”.
Cô bé gật đầu, siết lấy tay hắn.
Bạch Đế Tử: “Diệp Huyên, giao con bé cho chúng ta, bằng không Đạo Đình quyết liều chết với các ngươi!"
Diệp Huyên chỉ cười: “Đến đây!"
Nơi bờ sông, Bạch Đế Tử cứ thế nhìn chằm chặp vào Diệp Huyên.
Hắn chỉ nhếch mép: “Đạo Đình muốn đồng quy vu tận, Diệp Huyên ta lúc nào cũng sẵn sàng”.
Ông ta cười: “Ngươi nghĩ Đạo Chủng Chi Địa sẽ giúp ngươi ư? Diệp Huyên, ngươi…”