Nghe thấy lời của cô gái váy trắng, Niệm Niệm rút xâu hồ lô trong miệng ra, sau đó nói: “Ta đã bị dính nguyên nhân tai ách, không thể ra tay, nếu như ra tay thì sẽ đúng ý cô gái kia, cho nên…”
Nói đến đây, mắt nhìn cô gái váy trắng: “Ta đến tìm các người!”
Cô gái váy trắng trầm mặc.
Advertisement
Niệm Niệm hỏi: “Không tiện ra tay?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Không tiện! Nhưng mà, nếu đã là nàng ta thì dù có thế nào ta cũng nên đi một chuyến”.
Niệm Niệm gật đầu: “Đa tạ!”
Advertisement
Nói xong, cô bé liếc nhìn vũ trụ Tam Duy bên dưới: “Nơi này không cho người vào à?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Nhất là kiểu người mạnh như các người”.
Niệm Niệm cười hỏi: “Tại sao?”
Cô gái váy trắng nói: “Bảo vệ vũ trụ này!”
Bảo vệ!
Niệm Niệm gật đầu: “HIểu rồi!”
Cô gái váy trắng nhìn Niệm Niệm: “Quay về trước đi, lúc nên xuất hiện ta sẽ xuất hiện!”
Niệm Niệm khẽ cười: “Được!”
Nói xong, cô bé quay người rời đi.
Cô gái đứng tại chỗ im lặng một lúc, sau khẽ lắc đầu: “Nghiệt duyên!”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
…
Niệm Niệm vẫn chưa quay về vũ trụ Ngũ Duy, mà là đến U Minh Điện trong vũ trụ Tứ Duy.
Trong đại điện vô cùng lạnh lẽo.
Niệm Niệm vừa đi vào đại điện thì một âm thanh đã vang lên trong đại điện: “Hắn lại gây họa rồi?”
Niệm Niệm cười nói: “Xem như vậy đi!”
Giọng nói kia lại nói: “Không thể giải quyết?”
Niệm Niệm lắc đầu: “Ta đã bị nguyên nhân tai ách kiềm chế, một khi ra tay thì phải trả giá rất rất lớn”.
Giọng nói kia khẽ nói: “Có lẽ, nên để hắn tự mình đi con đường của mình!”
Niệm Niệm khẽ cười: “Ta cũng muốn! Nhưng, đã xuất hiện một cô gái thần bí, cô gái đó không phải đối thủ hắn có thể chống lại được”.
Giọng nói kia nói: “Cô gái thế nào?”
Niệm Niệm miêu tả lại.
Một lúc sau, giọng nói kia khẽ nói: “Thì ra là nàng ta…”
Niệm Niệm cười nói: “Xem ra, các người đều biết nàng ta!”