Hắn đã không còn sợ hãi nguyên nhân tai ách như trước kia nữa.
Chỉ cần không làm việc trái với lương tâm của mình, không thấy thẹn trong lòng là được, những thứ khác cần gì phải để ý.
Hắn rời đi rồi, cánh cửa tai ách bỗng run lên.
Advertisement
…
Diệp Huyên tiếp tục tiến bước bên ngoài tháp Giới Ngục.
Advertisement
Hắn đã không thèm để tâm đến nguyên nhân tai ách nữa.
Chỉ cần là chính mình, không thẹn với lương tâm, những thứ khác thì dẹp mẹ nó đi.
Không bao lâu sau, một yêu thú bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nhìn hắn bằng đôi mắt tàn ác tham lam: “Loài người, ta nghe nói ngươi có tử khí, ngươi…”
Diệp Huyên chỉ trở tay vung kiếm, thủ cấp yêu thú đã văng ra xa, máu phun như suối.
Hắn tiếp tục đi về trước, khi đến được nơi cuối đầm lầy, phía sau hắn đã la liệt mấy chục thi thể yêu thú.
Vào lúc hắn chuẩn bị đi ra, một giọng nói sợ sệt bỗng vang lên từ bên phải: “Loài… loài người…”
Diệp Huyên nhìn sang, thấy một yêu thú bé nhỏ trông như hổ trắng với hai cái đuôi đang đứng đó.
Biết nó đã bám theo mình một hồi lâu, hắn cười hỏi: “Có chuyện gì?”
Yêu thú chần chừ một phen rồi hỏi: “Loài người, có thể cho ta một chút tử khí không? Một chút thôi là được!”
Diệp Huyên quan sát nó một phen: “Ngươi cần nó để làm gì?”
Yêu thú nhỏ sợ sệt đáp: “Phụ thân ta bị thương nặng khi chiến đấu với kẻ khác, nếu không được chữa trị thì sẽ chết mất”.
Diệp Huyên: “Có thật là thế không?”
Nó vội nói: “Thật sự! Nếu ngươi không tin, ta có thể dẫn đi xem! Ngài… ngài bằng lòng không ạ?”
Hắn cười: “Được, vậy dẫn ta đi đi”.
Yêu thú nhỏ lập tức kích động, run rẩy đáp: “Ngài hãy theo ta…”
Thấy nó xoay mình chạy về nơi xa, Diệp Huyên cất bước đi theo đến trước một sơn động.
Bên trong là một con yêu thú với thân hình tương đối đồ sộ, cả người bê bết máu.
Thương thế này coi bộ không nhẹ. Diệp Huyên khẽ cau mày.