Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 601-603



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

601: Yêu Tộc Các Ngươi Có Dám Hay Không


Khi thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông râu quai nón trên tường thành lập tức trầm xuống.

Dưới tường thành, tay phải Diệp Huyên ngoắc một cái, hai thanh kiếm kia bay trở về trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông râu quai nón: “Đổi một tên khác!”
Đổi một tên khác!
Yên lặng trong nháy mắt, ngay sau đó, vô số yêu thú bên trên tường thành gấm rú, đám yêu thú này căm tức nhìn Diệp Huyên bên dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ hung dữ, muốn ăn thịt Diệp Huyên!
Thế nhưng không có con yêu thú này lao xuống, cũng không hề vây công!
Trong Yêu Tộc, cường giả đứng đầu, đơn đấu thì là đơn đấu!
Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Như ngươi yêu cầu!”

Nói xong, hắn ta quay người nhìn vào sâu trong nội thành: “Ra đi!”
Người đàn ông râu quai nón vừa dứt lời, một bóng người ở trong thành lao vọt lên trên trời, ngay sau đó, bóng người này bắn thẳng về phía Diệp Huyên!
Tốc độ nhanh bằng với phi kiếm của Diệp Huyên!
Chân phải Diệp Huyên đột nhiên đạp một cái, một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể tỏa ra ngoài.

Thế của Kiếm Hoàng!
Luồng thế của Kiếm Hoàng này tràn vào trong thanh kiếm trên tay Diệp Huyên, không chỉ như vậy, thanh kiếm trong tay hắn lập tức biến thành màu đen nhánh!
Kiếm ý Ác Niệm!
Ở bên dưới, Diệp Huyên đâm một kiếm về phía bên trên.

Oong!
Một tiếng kiếm ngân vang vọng chân trời.

Đúng lúc này, một cú đấm đánh lên mũi kiếm của Diệp Huyên.

Rầm!
Mặt đất dưới chân Diệp Huyên ầm ầm sụp đổ, kiếm trong tay Diệp Huyên cũng bị cong lại!
Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm từ sau lưng Diệp Huyên bay ra ngoài.

Trên không trung, sắc mặt người thanh niên kia thay đổi, vội vàng thu nắm đấm về, hai tay hợp lại, chặn đứng thanh kiếm của Diệp Huyên!
Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm không hề có dấu hiệu báo trước đâm vào ngực người thanh niên đó!

Không sâu, chỉ chừng nửa tấc!
Thuấn Không Nhất Kiếm!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Trên tường thành, sắc mặt người đàn ông râu quai nón kia âm trầm vô cùng, không biết là đang nghĩ gì.

Ở bên dưới, người thanh niên kia lùi về sau vài chục trượng, tay phải Diệp Huyên ngoắc mọt cái, hai thanh kiếm kia bay trở về trước mặt hắn.

Người thanh niên kia nhìn Diệp Huyên: “Kiếm của ngươi rất nhanh!”
Diệp Huyên trả lời: “Sức mạnh của ngươi rất lớn!”
Sức mạnh thân thể!
Sức mạnh thân thể của người đàn ông này rất lớn!
Không thể không nói, không thể coi thường người trong thiên hạ được.

Cho dù hiện giờ hắn đã có thực lực chém giết cường giả Ngự Pháp Cảnh chân chính, nhưng Thanh Thương giới ngọa hổ tàng long, trong thế hệ trẻ tuổi cũng có rất nhiều người có thể chém giết cường giả Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời!
Người thanh niên kia nhìn Diệp Huyên, không có nói gì nữa, hắn ta hành lễ thật sâu với người đàn ông râu quai nón ở trên tường thành: “Xin lỗi!”
Mặt người đàn ông râu quai nón không chút cảm xúc: “Ngươi nên xin lỗi chính bản thân mình ấy!”
Người thanh niên kia im lặng.

Người đàn ông râu quai nón phất tay: “Từ hôm nay trở đi, tu luyện tăng gấp đôi”.


Người thanh niên kia cười khổ, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Nhưng mới đi được vài bước hắn ta đã dừng lại, nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta tên là Chiêm Nguyên, tương lai ta sẽ đích thân tới Thương Kiếm Tông khiêu chiến ngươi”.

Nói xong, hắn ta tiến vào trong thành.

Bên ngoài tường thành, Diệp Huyên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông râu quai nón: “Còn có ai không?”
Người đàn ông râu quai nón nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Rốt cục ngươi muốn làm gì?!”
Diệp Huyên bình thản nói: “Trước đây có một đệ tử của Thương Kiếm Tông ta tiến vào sơn mạch Vạn Thú, hiện giờ hắn không có tin tức gì cả, ta tin rằng Yêu Tộc các ngươi nhất định biết được tung tích của hắn, có đúng không?”
Người đàn ông râu quai nón nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Nếu như ta nói không biết thì sao?”
Diệp Huyên nhếch miệng cười một tiếng, hắn cầm kiếm chỉ vào người đàn ông râu quai nón: “Nào, tiếp tục gọi thêm ra đi, đừng nói với ta là trong thế hệ trẻ tuổi Yêu Tộc không còn ai nữa!”
Người đàn ông râu quai nón nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ta thấy ngươi đang tìm đường chết đó!”
Diệp Huyên cười nói: “Liên Minh Hộ Giới cũng không dám tự mình tới giết ta, Yêu Tộc các ngươi có dám hay không?”
"Có gì không dám!"
.


602 : Kiếm Huyền

             Một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Người đàn ông trung niên trông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo dài nam màu xám, đeo vỏ trường kiếm bên hông. Y chắp tay trái sau lưng, tay phải để trước ngực, cầm một viên đá màu đen trong tay.  

             Người đàn ông trung niên liếc nhìn bàn tay khổng lồ phía trên đầu, sau đó thanh kiếm bên hông y bất chợt bay ra.  

             Roẹt!  

             Một tiếng xé rách vang lên, bàn tay khổng lồ phía trên đầu Diệp Huyên lập tức bị chia ra làm hai.   

             Quá mạnh!  

             Lòng Diệp Huyên khẽ run, ngoại trừ cô gái bí ẩn, kiếm của người này có thể được coi là mạnh nhất hắn từng thấy từ trước đến nay!  

             Tuy đối phương chỉ xuất một kiếm, nhưng một kiếm đó mang lại cho hắn cảm giác chỉ miêu tả bằng một từ: Mạnh!  

Advertisement

             Vô cùng mạnh!  

             Người đàn ông trung niên thản nhiên liếc nhìn Vạn Thú Thành: “Thế hệ trẻ không đánh lại nên người già ra tay, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”  

             Dứt lời, tay trái y cũng chỉ kéo nhẹ.  

             Vù!  

             Thanh kiếm bên hông y đột nhiên bay ra với tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt đã chém vào tường thành của Vạn Thú Thành cách đó không xa.  

Advertisement

             Keng!  

             Một kiếm rơi xuống, tường thành cao gần trăm trượng bị thanh kiếm chém hõm sâu vào, trên tường thành xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.  

             “Làm càn!”  

             Một tiếng quát giận dữ chợt vang lên từ trong Vạn Thú Thành, ngay sau đó một bóng người bay ra, tiếp đó một ông lão xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.  

             Người đến là một ông lão!  

             Trên đầu ông lão có một cặp sừng dài màu đen, ông lão đang định ra tay, lúc này người đàn ông trung niên bỗng lên tiếng: “Về lại cho ta!”  

             Dứt lời, y nâng tay lên, rạch về phía trước một phát.  

             Kiếm ra!  

             Phía xa, sắc mặt ông lão thay đổi, y tung một cú đấm.  

             Ầm!  

             Trên không trung, không gian chấn động mãnh liệt, ngay sau đó ông lão bay ngược về lại trong Vạn Thú Thành!  

             Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn về phía bên trong Vạn Thú Thành: “Một đám rác rưởi, trẻ đã tệ, già cũng không hơn!”   

             Dứt lời, y đột nhiên chỉ về phía trước.  

             Bùm!  

             Phía xa, cửa thành Vạn Thú Thành vỡ tan tành.  

             Nhưng lúc này, vô số cao thủ từ khắp các nơi ở sơn mạch Vạn Thú bỗng nhiên bay lên trời, sau đó chạy về phía Vạn Thú Thành.  

             Tất cả đều là cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính!  

             Trên không trung, người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn xung quanh: “Yêu Tộc, có ngon thì ra đây đánh một trận?”  

             “Để ta!”  

             Vào lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên từ phía bắc. Ngay sau đó, một con thuồng luồng dài gần trăm trượng loé qua bầu trời, đâm thẳng về phía người đàn ông trung niên! Lực lượng thân thể mạnh mẽ của nó khiến không gian những nơi nó đi qua trở nên vặn vẹo!  

             Uy thế đáng sợ!  

             Người đàn ông trung niên tiến thêm một bước, tay trái kề sát giữa lông mày, một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện trước mặt y, sau đó thanh kiếm này bay ra như một tia chớp.  

             Trong lúc bay, thanh kiếm càng lúc càng to ra.  

             Khi tới trước mặt con thuồng luồng, nó đã dài khoảng một trăm trượng!  

             Người đàn ông trung niên đột nhiên chỉ tay về phía trước: “Chém!”  

             Ầm!  

             Con thuồng luồng ở phía xa lập tức bị chiêu kiếm này chém làm hai nửa, máu từ không trung trút xuống như thác nước.  

             Không trung chợt yên tĩnh lại!  

             Sau một nháy mắt yên lặng, xung quanh Diệp Huyên và người đàn ông trung niên xuất hiện hơn mười hơi thở mạnh mẽ!  

             Thấp nhất cũng là Ngự Pháp Cảnh chân chính!  

             Mgười đàn ông trung niên mặt không chút cảm xúc, thanh kiếm ở phía chân trời xa xa bay về lại trước mặt y, cứ lẳng lặng lơ lửng như thế.  

             Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua xung quanh: “Thế hệ trước của Yêu Tộc chỉ là một đám thấp kém thế này sao?”  

             “Láo xược!”  

             Lúc này, một tiếng quát giận dữ bỗng nhiên vọng lại từ phía sau người đàn ông trung niên. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trong Vạn Thú Thành: “Dừng tay!”  

             Giọng như tiếng chuông lớn, chấn động điếc cả tai!  

             Diệp Huyên ở bên dưới cũng run lên, đầu choáng váng, hắn vội vàng thi triển kiếm ý để bảo vệ mình.  

             Người đàn ông trung niên nhìn về phía xa trong thành, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng bước ra.  

             Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Kiếm Huyền, đã lâu không gặp!”  

             Kiếm Huyền!  

             Nghe thấy hai từ này, các cao thủ Yêu Tộc xung quanh đều thay đổi sắc mặt.  

             Cao thủ thế hệ trước hầu như không ai không biết hai từ này, bởi vì hai từ này đã từng vang dội khắp Thanh Thương giới trước đây!  

             Kiếm Huyền!  

             Hạng nhất bảng Võ của Thanh Thương giới năm đó, lần duy nhất Huyền Môn không giành được hạng nhất cũng là vì người này!  

 


603: Đại sư bá!


             Kiếm Huyền lạnh nhạt nói: “Vậy thì thả người đi!”  

             Thú Vương mỉm cười: “Kiếm Huyền, thành thật mà nói, Thương Kiếm Tông ngươi thật sự muốn liều chết một lần với Liên Minh Hộ Giới ư?”  

             Mặt Kiếm Huyền không chút thay đổi: “Là Liên Minh Hộ Giới không tha cho Thương Kiếm Tông ta, không phải sao?”  

             Thú Vương lắc đầu, ông ta chỉ vào Diệp Huyên cách đó không xa: “Người Liên Minh Hộ Giới thật sự kiêng dè là người này, Thương Kiếm Tông ngươi giao hắn ra, chẳng phải mọi chuyện sẽ chấm dứt à? Ừm, ít nhất là tạm thời chấm dứt, không phải sao?”  

Advertisement

             Bên dưới, Diệp Huyên ngước mặt lên nhìn Thú Vương: “Vị tiền bối này, ta có thể nói vài câu không?”  

             Thú Vương nhìn Diệp Huyên cười bảo: “Có thể, sao lại không thể!”  

Advertisement

             Diệp Huyên tiếp lời: “Nếu Liên Minh Hộ Giới vừa ý thê tử ông, để không chọc giận Liên Minh Hộ Giới, ông sẽ dâng thê tử của mình lên cho Liên Minh Hộ Giới sao?”  

             Thú Vương nheo mắt, tay phải chậm rãi siết chặt.  

             Lúc này, Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thú Vương tiền bối, ông có biết danh dự và khí phách là gì không? Nếu chúng ta sống mà không có danh dự và khí phách thì chẳng phải còn không bằng một con chó à?”  

             Trên không trung, Kiếm Huyền nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.  

             Thú Vương cười khẽ: “Ngươi có khí phách, dám một thân một mình đến đây khiêu chiến Vạn Thú Thành ta, nhưng ngươi có thật sự biết rõ về Liên Minh Hộ Giới không? Vào thời kì đỉnh cao của Thương Kiếm Tông ngươi trước đây, cũng là lúc Kiếm Chủ Thương giới của các ngươi còn sống, các ngươi còn không thể tiêu diệt Liên Minh Hộ Giới, huống hồ là bây giờ?”  

             Diệp Huyên đột nhiên nói: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Chỉ cần Diệp Huyên ta chưa chết, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ tiêu diệt tận gốc Liên Minh Hộ Giới!”  

             Đối với Diệp Huyên mà nói, hắn và Liên Minh Hộ Giới đã là kẻ thù không đội trời chung. Trước mắt không cần biết có thể tiêu diệt tận gốc Liên Minh Hộ Giới hay không, nhưng nhất định phải có khí thế!  

             Dù sao lần này hắn khoác lác cũng không mất mát gì!  

             Thú Vương giơ ngón tay cái lên với Diệp Huyên: “Ngươi lợi hại, ngươi rất lợi hại, vậy thì ta sẽ mỏi mắt mong chờ!”  

             Nói xong, ông ta nhìn sang Kiếm Huyền: “Nếu ngươi đã đích thân ra mặt, ta nhất định phải nể mặt ngươi! Thả người!”  

             Sau khi Thú Vương ra lệnh, Thương Việt nhanh chóng được dẫn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Thương Việt, hai người Diệp Huyên và Kiếm Huyền lập tức sa sầm mặt.  

             Bởi vì Thương Việt giờ đây đã hơi thở mỏng manh, không chỉ vậy, đan điền còn bị vỡ vụn, hai cánh tay cũng bị chặt đứt tận gốc!  

             Thấy thế, Kiếm Huyền nhìn về phía Thú Vương, Thú Vương cười bảo: “Nếu muốn Diệp Huyên bên cạnh ngươi cũng giống hắn ta thì ngươi cứ việc ra tay!”  

             Sắc mặt Kiếm Huyền u ám một cách đáng sợ, mà Thú Vương lại cười ha hả, sau đó quay lưng rời đi.  

             Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Ra tay!”  

             Nghe vậy, Thú Vương dừng bước.  

             Tất cả mọi người nhìn vào Diệp Huyên.  

             Kể cả Kiếm Huyền cũng nhìn Diệp Huyên, tay phải Diệp Huyên nắm chặt kiếm: “Đại sư bá, ra tay đi! Người đừng lo lắng cho ta, Liên Minh Hộ Giới còn không giết được ta, huống hồ là một Yêu Tộc?”  

             Kiếm Huyền nhìn Diệp Huyên: “Có năng lực bảo vệ mình không?”  

             Diệp Huyên gật đầu: “Có!”  

             Kiếm Huyền khẽ gật đầu, y xoay người nhìn về phía Thú Vương cách đó không xa: “Ngươi đánh tàn phế một người trẻ tuổi của Thương Kiếm Tông ta, ta sẽ giết một trăm người trẻ tuổi của Yêu Tộc ngươi! Không, ta sẽ giết sạch toàn bộ thế hệ trẻ của Yêu Tộc ngươi!”  

             Dứt lời, y hoá thành một tia kiếm quang rồi xông thẳng vào Vạn Thú Thành.  

             Thấy vậy, mặt Thú Vương lập tức biến sắc: “Càn rỡ!”  

             Nói xong, ông ta bay thẳng về phía Kiếm Huyền.  

             Nhưng Kiếm Huyền không hề muốn đánh với ông ta, mục tiêu của y là thế hệ trẻ của Yêu Tộc!  

             Lúc này Thú Vương có chút luống cuống, như nghĩ tới gì đó, ông ta chợt giận dữ hét lên: “Giết Diệp Huyên!”  

             Ngay sau đó, hơn mười hơi thở mạnh mẽ xung quanh xông thẳng về phía Diệp Huyên.  

             Diệp Huyên đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc, không chạy trốn cũng không nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.