Mục Tiểu Đao lạnh giọng nói: “Có thể! Ngươi cùng ta quay về, trực tiếp đến tổng bộ Thần Đình Vũ Trụ!”
Advertisement
Diệp Huyên chớp mắt: “Ý cô là sao?”
Mục Tiểu Đao bỗng nói: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyên đen mặt.
Mẹ nó!
Nếu bản thân đã đến tổng bộ Thần Đình Vũ Trụ, thì còn ra được sao?
Mục Tiểu Đao nhìn cô bé và Lâm Viêm phía xa: “Hai người họ có thể đi cùng ta!”
Diệp Huyên nhìn Lâm Viêm và cô bé phía xa, hắn vẫy tay, hai người đi đến trước mặt hắn và Mục Tiểu Đao.
Diệp Huyên cười nói: “Hai người các ngươi đi theo Mục cô nương đi!”
Lâm Viêm gật đầu: “Được!”
Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Ca ca, huynh thì sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Tạm thời ta chưa quay về!”
Cô bé chần chừ chốc lát rồi nói: “Huynh thật sự là người sáng lập Thần Đình Vũ Trụ sao? Còn nữa, những pháp tắc vũ trụ đó thật sự là do huynh sáng tạo sao?”
Diệp Huyên cười nhạt, đang định nói thì cô bé nhìn Diệp Huyên: “Ta tin huynh!”
Diệp Huyên xấu hổ!
Tiểu muội muội à, bản thân ta cũng không tin được mình nữa là!
Xem ra, sau này không thể chém gió với cô bé được rồi!
Mục Tiểu Đao chợt nói: “Bây giờ ta phải đi rồi! Ta muốn quay về Thần Đình Vũ Trị nói một chút về tình hình ở đây, sau đó cho Thần Đình Vũ Trụ cử người đến tiếp quản lại nơi này”.
Nói rồi, ả ta lất ra một viên đá nát kỳ lạ, vừa bóp nát thì một truyền tống trận không gian rộng lớn đã xuất hiện trước mặt.
Vẻ mặt Diệp Huyên thay đổi: “Mục cô nương, cô không diệt hết mấy người này trước rồi mới đi à?”