Diệp Huyên đang định nói thì Mục Tiểu Đao lại lên tiếng: “Còn nữa, ta muốn nói cho cao thủ của Thần Đình Vũ Trụ rằng ngươi ở đây! Ngươi là kẻ bị truy nã, gi3t chết ngươi sẽ có tiền thường cực kỳ nhiều!”
Diệp Huyên đen mặt: “Không cần phải tuyệt tình đến vậy chứ?”
Advertisement
Mục Tiểu Đao chớp mắt: “Còn tuyệt tình hơn được nữa!”
Nói rồi, ả ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Người bảo vệ Diệp, ngươi ở đây giữ bọn họ, ta quay về tìm viện binh, đợi ta đưa người đến thì chúng ta sẽ đồ sát Ma giới, thẳng tay chém sạch Ma giới! Ngươi nhất định phải kiên trì đấy! Người bảo vệ Diệp!”
Advertisement
Vừa dứt lời, Mục Tiểu Đao khẽ cười, sau đó cùng với Lâm Viêm và cô bé biến mất.
Diệp Huyên ở tại chỗ sửng sốt, đầu óc cũng hỗn loạn.
Xong rồi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn!
Xung quanh, tất cả ma nhân đều tập trung ánh mắt trên người Diệp Huyên, vẻ mặt những ma nhân này đều tràn ngập sát ý!
Vừa nãy bọn họ cũng nghe được, cô gái kia muốn quay về tìm viện binh, sau đó đến đồ giết ma nhân của cả Ma giới!
Hơn nữa, từ trong lời cô gái này, bọn họ biết được, tên loài người trước mặt này cũng là một người bảo vệ pháp tắc của Thần Đình Vũ Trụ!
Không chỉ có ma nhân đang nhìn Diệp Huyên, mà những người loài người trên tường thành kia cũng đang nhìn Diệp Huyên, đặc biệt là Hàn Mộng vẫn chưa chết kia, vẻ mặt oán hận của ả ta tựa như là Diệp Huyên sỉ nhục mình vậy…
Diệp Huyên đứng tại chỗ do dự chốc lát sau đó nói: “Nếu ta nói ta không phải là người của Thần Đình Vũ Trụ, thì các ngươi tin không?”
Ở chân trời, Minh Thương nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi nghĩ bọn ta tin không?”
Diệp Huyên cạn lời, lần này bị Mục Tiểu Đao hại thảm rồi!