*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười nói: “Bởi vì trong lòng ta, muội muội ta là quan trọng nhất, quan trọng hơn cả mạng sống ta, hắn không hận ngươi, chỉ có một cách giải thích, trong lòng hắn ngươi rất quan trọng, so với mạng sống hắn còn quan trọng hơn, cho dù ngươi thật sự phản bội hắn, thì hắn cũng sẽ không giận ngươi”.
Đạo Nhất chợt cười.
Nhưng cười một lúc lại bật khóc!
Advertisement
Nhìn thấy Đạo Nhất nước mắt như mưa ở trước mặt, Diệp Huyên thở dài trong lòng.
Hắn không biết giữa Đạo Nhất và Diệp Thần năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy!
Advertisement
Nhất là hành vi của Đạo Nhất!
Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ!
Đúng là nàng ta phản bội!
Cũng có nghĩa, năm đó chắc chắn nàng ta đã đứng cùng phía Dị Duy Tộc!
Nhưng, hiện tại nàng ta lại giúp mình!
Rốt cuộc nàng ta đứng bên nào?
Diệp Huyên không hỏi, vì hắn biết hiện tại chắc chắn Đạo Nhất sẽ không nói!
Lúc này, Đạo Nhất đột nhiên cười nói: “Làm dáng quá nhỉ!”
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Bắt đầu tu luyện thân xác đi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta quay về Thanh Châu một chuyến, một canh giờ, có được không?”
Đạo Nhất cười nói: “Có thể!”
Diệp Huyên nhìn hai người A Mệnh, khẽ gật đầu rồi hắn quay người rời đi.
Sau khi Diệp Huyên rời đi, Đạo Nhất xoay người nhìn A Mệnh: “Dùng danh nghĩa của chủ nhân, gọi bọn họ đến!”
A Mệnh lắc đầu: “Ta không tin cô!”
Nàng ta từ đầu tới cuối vẫn không tin Đạo Nhất!
Đạo Nhất có thể phản bội lần đầu, thì chắc chắn có thể phản bội lần hai.
Như biết suy nghĩ của A Mệnh, Đạo Nhất bỗng nói: “Nhìn thấy người Dị Duy kia rồi chứ?”
Vẻ mặt A Mệnh u ám.
Nàng ta hiểu ý Đạo Nhất, người Dị Duy có thể xuất hiện bên này, có nghĩa tác dụng của phong ấn càng lúc càng yếu rồi.
Một khi phong ấn biến mất thì tất cả đều chết!