*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhập Thần!
Hiện tại cảnh giới kiếm đạo của hắn đã đạt đến Diệt Phàm, tiến lên trên chính là Nhập Thần.
Nhưng, hiện tại hắn ngay cả Nhập Thần là cảnh giới gì hắn cũng không biết rõ!
Có chút khó khăn!
Advertisement
Ở bên hồ, Đạo Nhất nằm trên tảng đá, bắt chéo chân, rất nhàn nhã.
Bên cạnh nàng ta là Tai Ách.
Advertisement
Tai Ách trầm giọng nói: “Bên cạnh hắn, người có khả năng nhất là người kia, chính là Diệp Liên!”
Diệp Liên!
Đạo Nhất nhẹ giọng nói: “Chính là nàng ta!
Tai Ách trầm giọng nói: “Nàng ta đã phong ấn toàn bộ ký ức bản thân?”
Đạo Nhất gật đầu: “Đúng vậy!”
Tai Ách im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nói: “Ta rất khâm phục nàng ta!”
Đạo Nhất khẽ cười: “Yêu sâu thế à!”
Tai Ách nhìn Đạo Nhất: “Nếu cho ngươi cơ hội, ngươi sẽ làm vậy chứ?”
Đạo Nhất lắc đầu: “Sẽ không!”
Tai Ách có chút hiếu kỳ: “Tại sao?”
Đạo Nhất khẽ cười, không nói gì.
Tai Ách cũng không hỏi thêm.
Lúc này, đột nhiên trời lại mưa.
Tai Ách nhìn lên bầu trời: “Ngươi thật sự không gợi ý gì cho hắn sao?”
Đạo Nhất khẽ nói: “Con đường kiếm đạo, không có đường tắt để đi, mà chỉ có thể dựa vào bản thân!”
Tai Ách đột nhiên hỏi: “Nếu hắn không dựa vào bản thân được thì sao?”
Đạo Nhất nhún vai: “Vậy thì dựa vào cha thôi! Nếu thực không được thì dựa vào muội muội cũng được!”
Tai Ách: “…”
…
Tu hành không có năm tháng.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, mà Diệp Huyên đã tĩnh tọa trong tinh không cả một tháng rồi, một tháng này, hắn đều ngồi thiền.