Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 6369



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiều năm trước, ở dưới gốc cây.  

Cô gái đang đọc sách đột nhiên ngẩng đầu hỏi người đàn ông đang dựa vào gốc cây: “Ngươi yêu ta không?”  

Người đàn ông chợt ngây người, sau đó dùng sách vỗ nhẹ vào đầu cô gái, cười nói: “Ta thích ngươi, thích mọi người!”  

Cô gái khẽ cúi đầu, ánh mắt có chút thất vọng khó che giấu…  

Advertisement

Biến mất rồi!  

Trong tinh không, đầu óc Diệp Huyên trống rỗng.  

Advertisement

Đạo Nhất mới nãy vẫn còn tốt mà cứ vậy biến mất rồi!  

Lúc này, A Cổ ở phía xa đột nhiên nhìn Diệp Huyên, ánh mắt nàng ta không hề che giấu sỉ nhục: “Sinh linh ti tiện!”  

Vừa dứt lời, nàng ta đã lập tức lao về phía Diệp Huyên!  

A Mệnh nhíu mày, bước một bước về phía trước, đánh ra một quyền!  

Ầm ầm!  

A Cổ kia bị đẩy lùi!  

A Mệnh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi!”  

Nàng ta đã có thể cảm nhận được, xung quanh có rất nhiều hơi thở thần bí mà lại rất mạnh!  

Đây là cao thủ Dị Duy Tộc!  

Diệp Huyên đang định nói, thì A Mệnh lập tức đã đưa hắn biến mất tại chỗ.  

Trong sân, A Cổ kia ngẩng đầu nhìn phong ấn xung quanh kia, trong mắt nàng ta, nước mắt rơi không ngừng, một lúc sau, thoáng chốc vẻ mặt nàng ta đã trở nên lạnh lùng: “Ngươi lại vì một tên loài người hèn hạ mà chết, thật đáng chết!”  

Nói xong, nàng ta quay người rời đi.  

…  

Một bên khác.  

Khi Diệp Huyên và A Mệnh rời khỏi lốc xoáy đen kia, cô gái váy trắng đã biến mất.  

Tai Ách nhìn hai người: “Đạo Nhất đâu?”  

A Mạnh trầm giọng nói: “Nàng ta không còn rồi!”  

Không còn!  

Tai Ách nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”  

A Mệnh kể lại chuyện lúc nãy một lượt.  

Sau khi nghe xong, Tai Ách nhẹ giọng nói: “Thì ra, nàng ta thật sự là người Dị Duy…”  

Thật ra, nàng ta cũng từng nghi ngờ!  

Bởi vì trình độ về thời gian của Đạo Nhất thực sự quá uyên thâm!  

Còn hơn cả pháp tắc Thời Gian!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.